Coi phim nong

Chừng nào người Việt mới chấp nhận được ý kiến của người khác ?

2024.06.02 05:26 chrome354 Chừng nào người Việt mới chấp nhận được ý kiến của người khác ?

Phim dở, tôi chê thì bị gọi là "Ai biểu xem" Truyện dở, tôi chê thì nói là "Còn truyện khác hay mà, ai mượn xem" Sách dở, tôi chê bị kêu là "Không biết đọc" ....
Mỗi khi có một nhận xét bất kì về một tác phẩm thì nhiều người sẽ đổ lỗi cho người nói thay vì xem xét lại tại sao người khác lại có ý kiến đó. Hơn nữa một phim, truyện, cái gì đó nổi tiếng nếu số đông cho rằng nó hay, nó giỏi, nó đẹp thì khi có ý kiến trái chiều thì sẽ bị coi là người có "Vấn đề".
Người Việt chịu lắng nghe ý kiến trái chiều nó khó đến vậy sao ? Log acc khác vào bàn luận truyện, phim với sub nước ngoài khác sao không ai chửi hay nói gì tôi mà chỉ có người VIỆT mới có hành động đổ lỗi cho khán thính giả là:
"do mày coi trúng cái dở thì đó là lỗi của mày"
Tôi bỏ tiền mua NETFlIX, bỏ tiền ra rạp, bỏ tiền ra mua truyện, bỏ tiền ra mua sách thì với tư cách là người xem thì cái quyền được nhận xét là cái quyền rất là cơ bản, không phải là lỗi của ai hết. Quan trọng đó là TIỀN của tôi. Ở đây sẽ không nói là tại sao một số người Việt lại có tư duy đó. Không phải còn là con nít mà không biết ngu ở đâu.
Làm sao để biết một bộ phim thế nào là dở, thế nào là hay. Cái đó sẽ tùy vào gu của mỗi người. Mà tôi biết trước phim đó hay hoặc dở chỉ bằng việc xem qua cái tóm tắt không ? Chắt chắn là không bao giờ. Nhưng mà cũng có mấy bài review tham khảo mà. Đúng rồi nhưng khi tôi quyết định xem một bộ phim thì tôi sẽ nhìn vào cái nội dung đó mà quyết định xem hay không. Xem rồi thì thấy có mấy bộ dở thiệt. Tương tự với game và truyện cũng như vậy.
Vậy có đúng hay không khi mà nói "Ai biểu coi phim dở rồi chê". Khi nghe câu này từ xong tôi phải dùng hết tế bào thần kinh để suy nghĩ rằng:
Từ bao giờ mà việc chê phim là không được vậy ? Bộ phim có nói là nó dở không ? Câu này rất giống với câu "Ai biểu ra đường chi cho bị hiếp dâm".
Vậy thì "Ai biểu mày sống chi rồi chửi cộng sản", "Ai biểu mày sống ở Việt Nam chi rồi chê chính quyền", "Ai biểu mày bị bốc lột chi rồi chửi Hồ Chí Minh".
Bài viết tới đây thôi vì chính tôi cũng không hiểu được tại sao tôi lại bị chửi khi chê một bộ phim và tại sao khi ở các sub khác tôi không bị chửi mà chỉ ở sub Việt Nam ?
submitted by chrome354 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.06.01 06:16 ANHPOLY ATLAS 2024 : BỘ PHIM NGỚ NGẨN NHƯ HOUTHI TẤN CÔNG TÀU SÂN BAY HOA KỲ

ATLAS 2024 : BỘ PHIM NGỚ NGẨN NHƯ HOUTHI TẤN CÔNG TÀU SÂN BAY HOA KỲ
Coi Atlas lại nhớ Terminator 2 vì ý tưởng tương tự khi AI muốn tiêu diệt để thống tri loài người. Chỉ là không phải quay về quá khứ mà là quay lại trái đất để huỷ diệt.
Thấy bà con khen quá, còn thống trị hạng 1 bxh Netflix. Mà mềnh coi thì lại buồn cười suốt phim. Đầu tiên là chị JL hơn 50 mặt khằn mà đóng vai gái 30 có khi còn chưa mất trinh trong phim.
Rồi cảnh hoành tráng nhất phim mà nhiều người khen thì mềnh lại thấy cùng ngớ ngẩn. Con megaship mang đầu đạn mà không hề có hạm đội hộ vệ đi kèm, hoặc không có thì cũng có hệ thống rada drone bao quanh. Gì đâu mà bị tên lửa tấn công mà không hề biết, tên lửa mà còn bay quỹ đạo cầu vồng, hệ thống liên lạc còn dùng người nói, trúng 1 trái tên lửa thì tắt ngúm. Bộ giáp thì súng gắn trên tay muốn nhắm bắn phải chỉa tay vào mục tiêu, khởi động tên lửa hãm chống rơi thì phải hỏi 2 lần.....
Coi xong chỉ thấy hài, như Houthi tung tin tấn công được tàu sân bay Mỹ mà báo chí Việt Nam tin sái cổ, không biết rằng theo tàu sân bay là cả 1 hạm đội hộ vệ.
submitted by ANHPOLY to ChinhTriNgheThuat [link] [comments]


2024.06.01 06:08 ANHPOLY ATLAS 2024 : BỘ PHIM NGỚ NGẨN NHƯ HOUTHI TAAN CÔNG TÀU SÂN BAY HOA KỲ

ATLAS 2024 : BỘ PHIM NGỚ NGẨN NHƯ HOUTHI TẤN CÔNG TÀU SÂN BAY HOA KỲ
Coi Atlas lại nhớ Terminator 2 vì ý tưởng tương tự khi AI muốn tiêu diệt để thống tri loài người. Chỉ là không phải quay về quá khứ mà là quay lại trái đất để huỷ diệt.
Thấy bà con khen quá, còn thống trị hạng 1 bxh Netflix. Mà mềnh coi thì lại buồn cười suốt phim. Đầu tiên là chị JL hơn 50 mặt khằn mà đóng vai gái 30 có khi còn chưa mất trinh trong phim.
Rồi cảnh hoành tráng nhất phim mà nhiều người khen thì mềnh lại thấy cùng ngớ ngẩn. Con megaship mang đầu đạn mà không hề có hạm đội hộ vệ đi kèm, hoặc không có thì cũng có hệ thống rada drone bao quanh. Gì đâu mà bị tên lửa tấn công mà không hề biết, tên lửa mà còn bay quỹ đạo cầu vồng, hệ thống liên lạc còn dùng người nói, trúng 1 trái tên lửa thì tắt ngúm. Bộ giáp thì súng gắn trên tay muốn nhắm bắn phải chỉa tay vào mục tiêu, khởi động tên lửa hãm chống rơi thì phải hỏi 2 lần.....
Coi xong chỉ thấy hài, như Houthi tung tin tấn công được tàu sân bay Mỹ mà báo chí Việt Nam tin sái cổ, không biết rằng theo tàu sân bay là cả 1 hạm đội hộ vệ.
submitted by ANHPOLY to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.31 04:58 WrongdoerNaive4848 coi phim hay

submitted by WrongdoerNaive4848 to u/WrongdoerNaive4848 [link] [comments]


2024.05.30 23:30 chrome354 Phong trào LGBT là cái phong trào tào lao nhất

Ủng hộ đồng tính bằng việc đeo băng băng đội trưởng 7 màu với cắm cờ LGBT đã thấy tào lao rồi. Giờ coi phim cũng gặp nó nữa, quá bức xúc. Cụ thể là dòng phim 911, ban đầu có 1 cặp đồng tính tao cũng thấy bình thường sau đó thì ông chồng có 2 đứa con đột nhiên chơi gây là hơi khó chịu rồi. Ông này mùa tiếp theo cook rồi nên không quan tâm lắm. Đỉnh điểm là Eddie và Buckley sau 6 mùa phát triển, qua mùa 7 thì gượng ép vào thành 2 con bóng. Buckley từ chàng trai trưởng thành qua 6 màu tự dưng thành một con bánh bèo, ghen tuông. Cái đụ mẹ nó, quá bức xúc.
submitted by chrome354 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.29 12:27 iforgormypaswod tHreads

tHreads
im in tHreads now
submitted by iforgormypaswod to TheLetterH [link] [comments]


2024.05.29 05:17 ProcedureWild1170 The Sympathizer vì sao đại uý được ưu ái vẫn chọn trở thành Việt Cộng??

lưu ý bài viết tiết lộ nội dung, cân nhắc trước khi đọc
Các chi tiết được cài cắm trong bộ phim đã chỉ ra quan điểm và lập trường của đại uý
Không thể có chuyện một người châu á nào lại thích thú quyển sách này nhưng đại uý chọn quyển sách này vì 2 lý do. Đầu tiên nó nhắc nhở anh lý do nên đề phòng người Mỹ vì họ không phải bạn. Thứ 2 đó là quyển sách mà chắc chắn tướng Trọng hay những người đồng chí của anh sẽ không bao giờ đọc và sẽ không bao giờ mật mã bị phát giác. Có một chi tiết khác ở giữa cuối tập 1 anh đưa quyển sách đó cho tướng trọng và nói "ông nên đọc nó để biết người mỹ nghĩ gì".
Kết luận: đại uý có thành kiến với người mỹ và cũng chẳng ưa gì việt nam cộng hoà. Nên lựa chọn cuối cùng của anh chỉ còn có bọn Việt cộng, mà thật sự anh cũng chẳng hiểu gì về Việt cộng cả. Tất cả hiểu biết và đầu mối về bọn Việt Cộng đều thông qua thằng Mẫn, mà thằng Mẫn này cũng không hẳn là người tốt bởi vì thằng Mẫn đã nhận hết các công lao đóng góp của đại uý về tay mình để leo lên chức cao hơn. Còn phần thưởng mà anh nhận được chỉ có vé một chiều vào trại cải tạo, vậy mà nó còn đi nói đạo lý về bài học "Nothing" nữa chứ! Nếu mà mặt nó không bị cháy chắc thằng đại uý cũng nện cho vài phát bỏ tức.
submitted by ProcedureWild1170 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.26 08:15 Bocchi981 Bồ nhí của Lenin - cô đầm Inès Armand

Lenin thường được xây dựng với hình một lãnh tụ vĩ đại, một người chồng, người cha mẫu mực với người vợ Krupskaya nhưng ít ai biết được rằng ông ta lại bí mật có một cô bồ nhí cực kỳ xinh đẹp, trẻ trung làm Lenin mê mẫn. Chuyện này chỉ được tiết lộ sau khi những tài liệu mật được bạch hóa sau khi Liên xô tan rã.
https://en.wikipedia.org/wiki/Inessa_Armand
Theo Samuel Hutchinson, trên tuần báo l'Express, số ra ngày 29/8/1996, Lenin và Inès gặp nhau lần đầu tiên vào năm 1910, trong số những người Nga làm cách mạng sống lưu vong ở Paris.
Armand với các con ở Brussels, năm 1909 - 1 năm trước khi Gặp Lenin
Năm 1910, Lenin, lãnh tụ bôn-sê-vích cùng vợ, Nadezhda Krupskaya đang sống lưu vong ở Pháp. Trong những năm di tản vất vưởng đó, Lenin vẫn làm việc không ngừng và cùng các đồng chí, ông hay đến một quá cà phê nhỏ ở đường Avenue d’Orléans; tại đó, cạnh cốc bia, họ có thể tán gẫu về chính trị, thế giới quan… - nói chung là tất cả những gì liên quan đến một cuộc cách mạng trong tương lai.
Một mùa thu nọ, có một phụ nữ trẻ người Pháp tóc nâu, mắt xanh tham gia cùng nhóm bôn-sê-vích. Một thời gian dài, Inessa Armand là thành viên của cộng đồng người Pháp ở Moscow, nhưng cô phải lẩn trốn chính thể Nga hoàng.
https://preview.redd.it/e8ngfx5aop2d1.png?width=555&format=png&auto=webp&s=8e40cc5dd23b931214ddd21dd46e19deb5fde7b3
Inessa Armand là con vô thừa nhận của một ca sĩ nhạc kịch Paris. Bà của Inès vào làm việc cho nhà Armand để dạy trẻ con học hành, nên dẫn theo Inès cùng sống chung với bà.
Inès được gia đình Armand thương yêu và xem như con gái. Nàng có rất nhiều biệt tài. Quả thật xứng đáng là cô con gái của gia đình học thức và sang trọng. Nàng chơi dương cầm rất giỏi, nói lưu loát bốn thứ tiếng, ăn mặc lúc nào cũng đúng thời trang và sang trọng.
Năm 19 tuổi, cô làm vợ Alexander Armand, con trưởng trong một gia đình thương gia Nga - Pháp rất giàu có. Chín năm ròng, cô hưởng thụ cuốc đời vô tư lự của những người vợ trẻ và giàu có, cô sinh liền 4 đứa con cho chồng. Rồi bỗng nhiên, Armand bỏ chồng và bắt đầu một mối quan hệ đầy tai tiếng với Vladimir, người em chồng, khi ấy còn là một sinh viên mới 17 tuổi, và có những mối quan hệ với cách mạng.
Inessa và con gái Inna, chụp năm 1899. Link: https://commons.wikimedia.org/wiki/File:Inessa_and_Inna_Armand_1899.jpg
(Cần nói thêm là dù vậy, chồng Inessa vẫn chung thuỷ với cô: cả đời, ông giúp vợ tiền nong và trong thời gian cô bị đi tù hoặc đày ải, chính ông là người đã chăm sóc con cái. Thậm chí, năm 1913, Alexander còn nhận đứa con của Inessa và Vladimir làm con nuôi).
Càng ngày, những đám mây đen tối càng bao phủ trên đầu Lenin, “con chim báo bão” của Đảng Xã hội Dân chủ Nga: chưa bao giờ ông gặp khó khăn nhiều như thế, nhất là những nguồn tài trợ cho đảng cũng cạn kiệt và tờ tạp chí “Pravda” (Sự thật) cũng phải đình bản.
Chính vì vậy, có lẽ không phải ngẫu nhiên mà Inessa, người phụ nữ có học thức, nói thạo 4 ngoại ngữ và có khả năng tổ chức tuyệt vời đã nhanh chóng lọt vào “mắt xanh” của Lenin - vị lãnh tụ tìm cách tận dụng những tính cách rất quí báu của Inessa để phục vụ tổ chức. Trong quá trình làm việc mẫn cán cho mục đích chung, hai người còn có thời gian để làm những việc ngoài chính trị: chẳng mấy chốc**, một tình yêu nồng cháy và mãnh liệt đã nảy nở giữa người đàn ông 40 tuổi và người phụ nữ kém ông 4 tuổi và có 4 đứa con .**
Lúc bấy giờ Inès được 35 tuổi nhưng trông như chừng mới 25. Nàng rất đẹp. Đôi mắt to, đôi môi mọng đỏ và duyên dáng, tóc nâu sậm. Lenin đã 40 và gần như sói hết cả đầu.
Cả hai thường cặp tay nhau đi lượn quanh trên đường phố Paris hoặc ngồi bên nhau hằng giờ trong quán cà phê trên đại lộ Orléans, Quận 14, Paris. Theo nhân chứng, Ông Charles Rappoport, thì Lenin không làm sao có thể rời đôi mắt của ông khỏi người cô bé Inès đầy quyến rũ.
https://preview.redd.it/lpwrkm1dop2d1.png?width=755&format=png&auto=webp&s=0a1be675fa9e52e023d733df6c840ce4665db0eb
Các đồng chí của Lenin thấy cử chỉ âu yếm của hai người như thế nên thường kháu nhau là chàng và nàng có "sống chung" với nhau hay không? Đố ai biết?
Vài tháng sau khi gặp nhau, Lenin đưa Inès đến ở tại số 2 đường Marie-Rose, Paris 14è. Còn Ông cùng với vợ và bà mẹ vợ ở tại số 4 cùng đường.
Năm 1911, Inessa gia nhập đảng của Lenin. Thoạt đầu, cô thành lập trường đảng ở Longjumeau (cạnh Paris); dường như mối tình của hai người khởi đầu từ thời gian này. Sau đó, cô giúp người tình tổ chức Hội nghị Prague của Đảng Xã hội Dân chủ; tại đó, nhờ một vài thủ đoạn khéo léo về chiến lược, nhóm bôn-sê-vích đã giành được đa số.
https://preview.redd.it/8yw73bfbpp2d1.png?width=640&format=png&auto=webp&s=1a1c7ca982eb4d2ac5759db9834e298f15a54cba
Giữa chừng, càng ngày càng khó giữ bí mật mối tình giữa “hai người đồng chí”. Krupskaya, vợ Lenin, muốn rời bỏ vị lãnh tụ vô sản, nhưng Lenin đã tìm cách giữ bà lại. Rốt cục, Krupskaya đành nhượng bộ, nhưng bà đòi ngủ ở buồng riêng.
Tuy nhiên, có thể nói Krupskaya và Inessa là hai người bạn gái, niềm tin “son sắt” vào cách mạng và vào “sự nghiệp giải phóng phụ nữ” đã khiến họ gần gũi nhau. Hơn nữa, Krupskaya, do không có con nên rất yêu quí các con của Inessa, thậm chí sau khi Armand qua đời, bà còn nhận đứa bé nhất làm con nuôi.
Được sự uỷ nhiệm của Lenin, Inessa trở về Nga để phục hồi tổ chức đảng ở Saint Petersburg, đã tan vỡ vì những đợt càn quét liên tục của cảnh sát mật Nga hoàng. Ăn vận và cải trang thành một nữ nông dân Ba Lan, Inessa về Nga, nhưng cô bị phát hiện và cuối năm 1913, cô bị bản án tù 6 tháng.
Hồ sơ trong tù của Inessa khi bị bắt giam
Chồng cô, Alexander đã bỏ một khoản tiền vô cùng lớn thời đó - 6.500 rúp - để cho Inessa tại ngoại. Tuy nhiên, Inessa không hề có ý chờ phiên toà xét xử: đơn giản, cô đào tẩu và tìm đến chỗ Lenin ở tại Cracow. Tình yêu giữa hai người lúc đó rơi vào cơn khủng hoảng.
Vừa tranh đấu trong hàng ngũ Bôn-sơ-vích, Inès còn tranh đấu cho nữ quyền, nên khẩu hiệu nàng thường đưa ra là "quyền tự do yêu và đam mê". Nhắm vào vợ chồng chính thức của Lenin, nàng lên án "những cái hôn của vợ chồng qua cưới hỏi là những cái hôn vô vị, không có tình yêu".
Về con người cá nhân của Lenin, ông vốn là tiểu tư sản, theo chánh thống giáo và nặng tinh thần bảo thủ, nên ông vẫn giữ bà vợ bên mình mặc dù bà vợ đã nhiều lần đề nghị ly dị để cho bà được giải phóng khỏi cảnh ngang trái này.
Lenin và bà Nadezhda Krupskaya
Lenin vẫn xem Inès là người tình cơ hội, điều nầy đã làm cho Inès vô cùng đau khổ.
Lenin muốn chấm dứt mối tình giữa hai người, ít nhất là trong một thời gian nhất định. Song Inessa vẫn cố bấu víu vào người đàn ông, như trong những lá thư của bà còn lại đến ngày nay:
“Giá như em được thấy anh, có lẽ em sẽ dễ chịu hơn khi thiếu những nụ hôn của anh. Nếu thỉnh thoảng được trò chuyện với anh, em sẽ hạnh phúc xiết bao; và chúng ta nào có gây đau đớn cho ai? Sao anh lại không cho em được như thế?”
Nhưng rốt cục, mối quan hệ giữa hai người vẫn bền chặt: từ tháng 1-1914, Lenin đã viết hơn 150 lá thư cho Inessa - Đó vẫn là khối lượng thư từ lớn nhất của Lenin, mà từ trước giờ ông chưa bao giờ viết cho ai nhiều như thế.
Trong thư, những chỉ thị luôn chiếm phần chủ đạo, nhưng cuối thư thường là những ghi nhận về nỗi đau và sự hối hận, cũng như về tình cảm của Lenin đối với Inessa.
Khi hai người sống xa nhau thì thư từ qua lại gia tăng lên thành khối lượng lớn. Trong khối thư từ trao đổi giữa Lenin và Inès, đã có bao nhiêu bức thư bị tiêu hủy, ít ai được biết.
Ngày nay, người ta còn giữ lại được hơn 100 bức thư của Lenin viết cho Inès.
Trong bức thư gởi cho Inès, Lenin viết:
"Anh chỉ biết si tình Marx và Angels mà thôi"..
Và, điều đặc biệt hơn hết đáng ghi nhận là trong đời Lenin chỉ xưng hô "anh-em" với hai người mà thôi, đó là với Inès và Martov, một cán bộ cách mạng tháng 10 Nga .
Thế mà, trong thực tế, với tư cách lãnh tụ cách mạng vô sản, Lenin đã cho phép Inès, một người không có một cấp bực nào hết trong hàng ngũ cách mạng đi tham dự Đại hội của Quốc tế XHCN vào tháng 9 năm 1910 tại thủ đô Đan Mạch (Denmark). Và Lenin sống chung với nàng suốt hơn mười ngày nhân kỳ đại hội ấy.
Qua đầu năm 1911, tại xã Lonjumeau (ngoại ô phía Nam Paris), Lenin thành lập một trường huấn luyện dành cho các cán bộ bí mật và ông đã đem Inès đến đây để cô nàng dạy phần kinh tế chính trị.
Theo một nhân chứng, ông Malinosvki, lúc bấy giờ Lenin mỗi ngày đều có mặt ở hàng ghế đầu để cặp mắt không bao giờ rời người yêu trên bục giảng.
Ngày 13 tháng 12 năm 1913, tại Paris, ngồi một mình trong căn phòng nhỏ vào một sáng mùa đông trời mờ mịt, Inès Armand viết thư cho người yêu Lenin đang sống xa cách từ bốn năm qua, ngày mà Lenin trở thành nhà cách mạng nổi tiếng của thế kỷ.
Từ mười lăm năm qua, Lenin đã thành hôn với một người đàn bà khác, bà Nadejda Kroupskaia, và đang sống với bà vợ tại Cracovie, Ba lan, cách biên giới Nga chừng mươi cây số, để từ đây Lenin có thể tổ chức lật đổ Nga hoàng dễ dàng hơn. Inès Armand đau khổ bộc bạch với Lenin:
"… Em đã yêu anh ngay từ buổi đầu gặp anh và cũng như giờ đây em vẫn đang yêu anh. Em có thể không hôn anh nếu chỉ có thể được gặp lại anh, em cũng chấp nhận. Thế mà tại sao chỉ muốn trông thấy anh mà em cũng không làm gì được nữa ?...".
Tháng giêng năm 1914, Lenin viết cho người yêu, cô Inès Armand:
"…những bức thư sau cùng của em sao mà chứa đầy sự đau khổ, nó giày vò lòng anh, làm cho anh muốn phát điên mất…"
Suốt trong bảy mươi năm dài, những bức thư tình trao đổi giữa hai người si tình Lenin và Inès Armand đã trở thành những tài liệu lịch sử bí mật được Liên xô giữ gìn kỷ lưỡng.
Lenin, trong cuộc sống lúc nào cũng cần sống gần người yêu, nên khi từ Cracovie, Ba-Lan dọn về Thụy Sĩ (Switzerland), thì Inès cũng di chuyển đến Berne (Thụy Sĩ).
Trong những năm đầu của Thế chiến thứ nhất, Lenin và Inessa sống gần nhau và nhiều lần, Krupskaya đã viết về những cuộc đi dạo “tay ba” rất thân mật của họ. Nhưng từ đó trở đi, Inessa đã nhiều lần phản đối Lenin trong một số chuyện.
Năm 1916, Lenin cử người tình qua Pháp với cái tên giả Sophie Popoff và dạo đó, hai người đã có những cuộc cãi vã lớn. Lenin không bằng lòng về chuyện “Sophie” đã thổ lộ một cách lộ liễu tình cảm của mình với vị lãnh tụ bôn-sê-vích tại nước Pháp đang lâm chiếm, và ông cũng không giấu giếm ý kiến của mình. Hồi âm giận dữ của “Sophie” đã khiến Lenin kinh ngạc:
“Những lời lẽ lỗ mãng không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì”, ông viết. “Điều này khiến tôi không dám viết thư nữa”.
Inessa đã vượt biên đúng lúc và do đó, cô không bị bắt giữ. Rời bỏ Lenin và Krupskaya, cô ẩn dật cạnh hồ Geneva; tại đó, liên tục cô nhận được thư từ và những cú điện thoại của Lenin. Khi đó, người phụ nữ đã có thể giễu cợt Lenin: nhiều lần, cô không chịu hồi âm thư từ của Lenin, khiến vị thủ lĩnh bôn-sê-vích phải van nài khổ sở. Cũng có khi, để trêu tức Lenin, Inessa đã chỉ viết cho Krupskaya.
Inessa chụp năm 1916, một năm trước khi cách mạng tháng 10 diễn ra
Tuy nhiên, cuộc Cách mạng tháng Hai 1917 đã khiến họ làm lành với nhau và cùng nhau về Nga qua nước Đức - lúc đó là kẻ tử thù của Nga - trên con tàu “kẹp chì” nổi tiếng. Tháng 11-1917, Lenin và các đồng sự cướp chính quyền ở Nga.
Năm 1918, sau khi cách mạng thành công, trong số 200 điện thoại có ống nghe đầu tiên ra đời, dành cho các lãnh tụ cao cấp của đảng, Lenin lấy riêng một máy cấp cho Inès. Ông đem Inès đến Mạc-Tư-Khoa (Moscow) để cho nàng ở trong ngôi nhà chỉ cách điện Kreml (Kremlin) có vài bước.
Tháng 3-1918, Inessa được bầu làm uỷ viên Ban Chấp hành Xô-viết Moscow. Tháng Tám, sau khi phát biểu tại một nhà máy xe hơi ở Moscow, Lenin bị những kẻ lạ mặt ám sát. Hút chết, Lenin lập tức triệu Inessa về với mình.
“Sự kiện này lại khiến chúng tôi thành một khối, thậm chí, bếu có thể, nó còn làm chúng tôi xích lại gần nhau hơn nữa” - Inessa viết cho con gái.
Nhờ biến cố kể trên, Inessa được cấp một căn hộ lớn, đầy đủ tiện nghi, nằm ngay cạnh điện Kremlin; hơn thế nữa, cô còn được trò chuyện trực tiếp với Lenin qua một đường điện thoại khép kín.
(Krupskaya nhận ra những dấu hiệu này và khi không thể chịu đựng được nữa, bà chọn đường rút lui. Krupskaya không ở bên Lenin trong khi ông đang hồi phục, và lập tức rời điện Kremlin).
Chẳng mấy chốc, Inessa trở thành chủ tịch phân bộ phụ nữ của Ban Trung ương đảng Cộng sản Liên Xô và cô còn có quyền thế trong Quốc hội Xô-viết. Tuy nhiên, do những ngày tháng làm việc quá sức (14 giờ hàng ngày), trong hoàn cảnh cực nhọc, đói khát và bệnh tật của thời nội chiến, Inessa đã bị nhiễm dịch cúm.
Polyana Vinogradskaya, bạn gái của Inessa, từ mặt trận trở về thăm người bệnh, đã bị chấn động khi thấy Armand.
“Người chị đầy bụi bặm. Chị ho và run rẩy. Bằng hơi thở, chị cố làm ấm ngón tay”.
Lenin, khi đó cũng mới hồi phục ít lâu, đã gửi hàng loạt thư cho Inessa. Ông còn cử thầy thuốc đến khám bệnh cho người tình, và ông bác sĩ xác nhận Inessa bị viêm phổi.
“Em hãy thật giữ mình! Bảo các con ngày nào cũng gọi cho anh và kể về em cho anh hay. Em cần gì không? Thêm chất đốt nhé? Hay thức ăn? Ai nấu cho em? Hãy trả lời mọi câu hỏi của anh! Lenin của em”.
Inessa đỡ bệnh, nhưng vẫn gắng sức làm việc. Lenin buộc cô phải nghỉ ngơi và đi dưỡng bệnh tại một viện điều dưỡng ở Kislovodsk (vùng núi Caucase). Nhưng khi được biết tại những dãy núi lân cận, “lũ phỉ Bạch vệ vẫn còn hoành hành”, ông ra ngay chỉ thị chuyển Inessa khỏi nơi đó.
Những vị khách và bệnh nhân được trang bị súng máy và được tập trung tại toà nhà đảng bộ địa phương. Tuy nhiên, Inessa không hề nhắc đến những chi tiết ấy trong hồi ký của cô: thay vào đó, cô có những suy nghĩ, lo âu đen tối
“Tôi cảm thấy một ước mơ hoang dại: được ở lại một mình. Nhiều người xì xào bên cạnh, thật mệt mỏi… Phải chăng cái cảm giác này, cảm giác sâu sắc của cái chết, có bao giờ qua đi không? Thật kỳ lạ khi người ta cười cợt. Trong tôi, không còn chút tình cảm yêu thương nào, ngoại trừ tình cảm dành cho các con và V.I.[Lenin]… Dường như tim tôi đã chết”.
Năm 1920, cuộc cách mạng tháng 10 trên đà thất bại. Khắp nơi đói kém, bạo loạn hoành hành. Giữa lúc nước Nga đang trong cơn nguy hiểm mất còn ấy, Lenin vẫn tìm được thì giờ để lo nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Inès.
Tất cả sự âu yếm, chăm sóc tế nhị, Lenin đều dành cho người yêu trong lúc này, dường như Lenin muốn lấy đó bù đắp cho người yêu đã chờ đợi quá lâu để được thực sự sống chung với ông.
Inessa năm 1920
Hai uỷ viên thành uỷ bị giết hại và ngày 14-9, trong chuyến sơ tán, Inessa được cáng lên đoàn tàu quân sự. Tàu bị tấn công bởi súng máy và đại bác, nhưng sau đó nhiều ngày, nó vẫn đến được nơi an toàn, làng Belsan. Inessa xuống tàu để xin sữa và trứng cho một bệnh nhân mắc bệnh lao phổi của trại điều dưỡng. Tại đây, cô bị mắc bệnh tả và được chở vào viện. Song, đêm 23-9, Inessa bất tỉnh nhân sự và sáng hôm sau, như lời người bác sĩ điều trị,
“Inessa đã bỏ chúng ta ra đi”.
\"Lenin ở Paris\", bộ phim của nhà đạo diễn Nga Sergei Yutkevich do Mosfilm sản xuất (1980) nói về mối tình của Lenin và Inès Armand
Cuối tháng 9 Inès chết. Nhưng mãi hơn mấy ngày sau xe lửa mới chở thi hài từ Caucase về Mạc-Tư-Khoa do đường sắt đã bị phá hủy.
Tám ngày sau, trong một chiếc quan tài đệm chì, thi thể Inessa được chở về Moscow vào sáng sớm. Ở sân ga, Alexander, Lenin và các con Inessa đón người đã khuất.
Suốt đêm, một đội danh dự gồm các nữ quân nhân đã gác bên thi thể người tình Lenin. Hôm sau, Inessa được mai táng trên Hồng trường theo các nghi thức của một tang lễ quốc gia. Alexandra Kollontai, nữ lãnh tụ nổi tiếng của Đảng Cộng sản Liên Xô, thuật lại:
“Không thể nhận ra Lenin. Chúng tôi cảm thấy ông có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Cả thân thể ông toát ra một nỗi buồn rầu. Dường như ông bị sa sút hoàn toàn… Mắt ông nhòe lệ, những giọt lệ mà ông cố kìm…”
Đám tang Inès được cử hành rất trọng thể. Ban nhạc Bolchoi trình tấu bản "Tang khốc hành khúc" của Chopin.
Tiếp theo là bản quốc tế ca. Cả 60 chiếc đại liên chiến xa dàn hàng ngang theo nghi lễ quốc táng. Ba hồi đại liên nổ xé không gian.
Hàng chục tràng hoa đặt trước quan tài. Tất cả đều là hoa giả vì ở Mạc-tư-Khoa vào mùa đông khó kiếm ra hoa tươi. Đặc biệt có một tràng hoa tươi màu trắng, trên có vải băng chạy ngang mang dòng chữ phúng điếu: "Gởi nữ đồng chí Inès - của V. I. Lénin".
Xe tang của Inès
Lenin ân hận vì chính ông đã khuyên Inès nên đi Caucase dưỡng bệnh, thay vì đi Pháp để chữa trị như nàng muốn. Ông gởi Inès đi Caucase đồng nghĩa với đi về cõi chết.
Nón kết che phủ mặt, Lenin không cầm được nước mắt tuôn trào. Nhiều người tham dự thuật lại rằng Lenin lúc ấy như người bất động, cứ để đám đông đưa đẩy cho ông tiến đến gần quan tài người yêu.
Mộ của Inessa
Ngày nay, cả hai người nằm cách nhau chừng mười thước. Lenin nằm trong lăng, còn Inès nằm ở chân tường đỏ của điện Kreml.
Lenin có tiếng là con người sắt đá từ lúc đầu cách mạng, người ta gọi Lenin là "cụ" để tỏ sự kính trọng và sợ hãi nữa mỗi khi được ông đề cập đến. Không riêng gì đối với người ngoài Lenin mới lạnh lùng.
Có lần gặp lại mẹ ông sau thời gian dài xa cách, Lenin vẫn chỉ có thể dành cho bà một câu ngắn ngủi: "Chào. Mẹ mạnh khỏe thế nào?", rồi ông lẳng lặng ngồi vào bàn làm việc. Do đó có nhiều người bảo Lenin là con người sắt đá, khổ hạnh đến gần như vô nhân đạo.
(*) Bài viết của nhà văn Hungary Nemere István, dựa theo các tư liệu lịch sử được bạch hoá từ cuối thập niên 80 thế kỷ trước.
submitted by Bocchi981 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.25 07:11 The-Utimate-Vietlish Ai là nạn nhân của PHÂN BIỆT VÙNG MIỀN

PHÂN BIỆT VÙNG MIỀN-lá chắn tối thượng của bọn Nắc Kỳ man rợ khi ai đó lên án những hành vi xỏ lá của chúng. Với lá chắn này chúng tha hồ gây tổn thương, phá hoại Trung Kỳ và Nam Kỳ mà không sợ hậu quả về danh tiếng quê hương.
Mới đây thằng Decao và mẹ nó mới đấm hộc máu mồm con Lâm Minh. Tao không rõ chuyện nhà nó nên không bàn luận về hành vi này. Tuy nhiên có một chi tiết tao để ý đó là gia đình thằng Thắng cấm con Minh nói chuyện với đứa con vì sợ thằng bé lớn lên sẽ nói giọng Nam chứ không phải giọng Bắc Kỳ-Hà Lội tHượNg đẲnG.
Suốt nghìn năm nay, bọn Bắc Kỳ luôn sóc lọ bú cú cho nhau để tự hào rằng chúng là đám bị đồng hóa, bị giống Tàu nhất nước. Cái văn hóa man rợ, cái tiếng nói, cái giọng NgỌnG mà chúng tự hào đều xuất phát từ Tàu. Chả thế mà dù cho xứ Bắc Kỳ có thiếu điện, chúng cũng phải ép FDI ra Bắc để cho sự giàu có của dân tộc ta gần Tàu nhất có thể. Rồi thậm chí bọn Bắc Kỳ còn rất ưa lấy vợ chồng gần nhà. Ở xa tí là bị khinh miệt như lão Đại trong Sóng ở đáy sông. Lý do dễ hiểu vì chúng là những con ếch đáy giếng, có biết gì về văn minh bên ngoài đâu, cứ luận loan mà phang thôi.
Ngạo nghễ vì sự thiểu năng của bản thân là một tội lớn, nhưng nếu không ảnh hưởng đến người vùng khác thì chắc người ta cũng bấm bụng cho qua, coi như việc ai người nấy lo. Thế nhưng bọn Bắc Kỳ gian trá lại đòi ÁP ĐẶT cái sự bệnh hoạn của chúng lên toàn quốc thì không thể không ăn chửi. Ví dụ như VTV tuy mang tiếng là Đài truyền hình quốc gia nhưng hoạt động không khác gì một đài địa phương Bắc Kỳ. Suốt nhiều năm qua chỉ có cái giọng ngọng Bắc Kỳ là chủ yếu. Tao nghe chúng ngọng tgi, d, tch, s/x, l/n, … mà phát mệt. Rồi tiếng toàn dân cũng rặt từ vựng địa phương Bắc Kỳ, hai miền còn lại không khác gì thuộc địa đang bị ép đồng hóa cả.
Đi đến đâu cũng mang tâm thế thượng đội hạ đạp, tự coi mình là nhất, ai góp ý cho chúng tốt hơn thì chúng coi như là kẻ thù đang tìm cách hạ bệ chúng. Bản thân sống điếm thứ không nhận nhưng lúc nào cũng đổ 3/ chia rẽ dân tộc. Rõ ràng kẻ chia rẽ dân tộc là sự độc tài của chúng chứ không ai hết.
Bữa tao lỡ phải coi phim Lật Mặt 7, thấy gia đình mấy đứa con thì nhà nào cũng đầm ấm, con cái ngoan ngoãn hết. Chỉ có mỗi nhà thằng Cả sống ngoài Bắc là khó ở nhất. Đứa con gái thì chảnh chọe, lăng loàn, nói chuyện thì tiếng Anh chêm tiếng Việt ra vẻ me Tây. Tao gặp mấy thằng con lai học trường quốc tế bên Thảo Điền thấy còn sõi tiếng Việt hơn nó. Thằng con trai thì mồm năm miệng mười, nói chuyện điệu như bê đê, cả phim mỗi nó đi khoe khoang, sóc lọ ba hoa chỗ mình ở. Đúng chuẩn Bắc Kỳ.
Bắc Kỳ sống bẩn tính nên bị ghét nhưng chúng luôn nghĩ đó là âm mưu của thế lực thù địch nhằm bôi nhọ chúng chứ không phải do chúng. Thế nhưng khi chúng gặp dân Thanh Hoá khôn hơn chúng thì chúng lại quay lại phân biệt họ, khi ấy làm đéo gì có thằng Bắc Kỳ nào tin đó là do thế lực thù địch chứ không phải do tính cách dân Thanh đâu! Ai đạo đức giả bằng chúng?
Nói tóm lại, nạn nhân của sự phân biệt vùng miền ở đây luôn là người Trung và Nam. Bắc Kỳ tốt nhất nên bị nhét lên xe lửa chở sang Tàu rồi để đất đó cho dân 2 miền còn lại ra khai hoang. Chúng sống trên nước mình sẽ làm dân tộc mang tiếng và bị Hán hóa mạnh hơn.
submitted by The-Utimate-Vietlish to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.23 16:00 The-Utimate-Vietlish Cách trị nứng và chơi gái 2 tiếng không ra

Sau nhiều ngày nghiên cứu tao đã tìm được phương pháp kiểm soát ham muốn tình dục. Đó là mỗi khi nứng hay sắp ra thì mình tưởng tượng nặng lượng đang dồn vào chim, giờ hãy hút nguồn năng lượng đó ra rồi tỏa khắp người, đặc biệt là cơ bắp và trí não. Điều này cho phép giảm cơn nứng và khiến chim tạm thời ngừng muốn xuất. Hiệu quả có thể tới tận 2 tiếng nếu luyện tập tốt, coi phim heo cũng không cửng.
submitted by The-Utimate-Vietlish to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.23 15:12 Megane_Senpai Found Sheldon's favorite at a local Vietnamese super market

submitted by Megane_Senpai to bigbangtheory [link] [comments]


2024.05.23 03:22 Kindly-dude1 Một vài sự thật + giải ảo về võ thuật, đánh nhau

Những thứ bọn mày nên biết về võ thuật, thể thao đối kháng, ẩu đả, đánh nhau... Ai là fan võ thuật hoặc có nhu cầu học võ nên biết. Dựa trên kinh nghiệm và quá trình học hỏi võ thuật của tao (7 năm, bắt đầu với kickboxing, sau đó là Judo và Brazilian Jiu Jitsu).
1, Võ thuật tay không có thể được chia ra thành hai nhóm chính: nhóm ĐẤM ĐÁ aka nhóm QUYỀN CƯỚC (striking) và nhóm VẬT SIẾT (grappling/wrestling). Còn võ thuật “vũ khí” thì sẽ không bàn tới ở đây.
Hầu hết các môn võ sẽ thiên về một trong hai cái đó, chẳng hạn nhóm quyền cước bao gồm Karate, Taekwondo, Boxing, Kickboxing, Muay Thái, Savate, Tán Thủ, Vịnh Xuân, Vovinam... còn nhóm vật siết bao gồm Judo, Jiu Jitsu, Brazilian Jiu Jitsu, vật tự do, vật cổ truyền, vật Hy-La, Sambo, Sumo...
Nếu có ai nói về MMA thì xin thưa rằng MMA không phải “một môn võ” mà là “võ tổng hợp”, nhiều môn võ hợp lại. Tên tiếng Anh của nó là “Mixed Martial Arts”, thấy chữ S số nhiều không?
2, Nói là “thiên về” vì thực ra một số môn võ thuộc nhóm này sẽ có một chút của nhóm kia. Ví dụ như Muay Thái hay Boxing cũng có khái niệm clinch (về cơ bản tức là “bám”, áp sát đối thủ và bám chặt vùng cổ-tricep đối thủ ngăn không cho vung tay tung đòn), và trong Karate cũng có các đòn ném như Judo.
3, Lịch sử cho thấy nhóm vật siết có bề dày lâu đời hơn nhóm quyền cước. Vật siết gần như có trong bản năng con người, bén rễ từ sớm, nhưng mất nhiều thời gian để hệ thống hóa hơn. Còn quyền cước thì ra đời sau và có tính hệ thống nhanh hơn vật siết.
4, Do ý thứ 3 mà gần như quốc gia nào cũng có môn vật của riêng nó. Việt Nam có vật cổ truyền, có thể thấy ở các hội vật truyền thống. Trung Quốc có môn Suất Giảo. Nhật Bản có Jujitsu, Judo, Sumo. Phương Tây có vật Hy-La (Greco-Roman wrestling). Mông Cổ có Bokh. Vân vân và vân vân. Rất đa dạng.
5, Gần như mọi cuộc chiến đấu bằng tay không đều có xu hướng tiến tới mặt đất và hai bên giằng co, vật lộn nhau. Một lý do khiến cho vật siết gần như có thể coi là bản năng tự nhiên của loài người.
6, Các môn vật siết đều yêu cầu rất nặng về thể lực và sức mạnh so với các môn quyền cước. Đó là lý do hầu hết võ sĩ MMA thành công thường là đô vật học thêm quyền cước, chứ striker chuyển sang làm đô vật thì gần như không thấy bao giờ. Trường hợp duy nhất thành công là Georges Saint-Pierre (gốc là Karate Kyokushin nhưng vật cực tốt, nhiều cú takedown nhất và control time dài nhất nhất lịch sử UFC).
=> Nếu mày muốn trở thành võ sĩ MMA giỏi, hãy học vật siết trước rồi hẵng học quyền cước. Nhưng nếu mục đích chỉ là “tự vệ” thì cái nào trước cũng được, nhưng tốt hơn nên là mỗi thứ đều biết ít nhiều.
7, KHÔNG CÓ môn võ nào có thể cho mày khả năng MỘT ĐỊCH NHIỀU. Bớt ảo phim lại. Hầu hết các câu chuyện “một địch nhiều” mày nghe được đều là chém gió. Vậy nên đừng có ngu mà đi thách đấu chấp người. Tất cả những thằng cậy mình biết võ rồi đi gạ kèo đấm nhau với nhiều người đều đang hoặc là nằm ở ICU, hoặc là dưới sáu tấc đất.
8, KHÔNG CÓ môn võ nào có thể cho mày khả năng TAY KHÔNG CHỐNG LẠI VŨ KHÍ.
Vậy nên những câu móc mỉa kiểu như “cho một dao là tắt điện”, “có chống nổi dao không”, “có chống được đạn không”, “mấy thằng tập võ chỉ cần mã tấu chém cho ngu người” là những câu VÔ NGHĨA thốt ra từ mồm những thằng chưa bao giờ tập võ, đấu võ.
9, “Thế không một địch nhiều được, cũng chẳng chống lại được vũ khí, vậy thì cần đéo gì phải tập võ? Phí thời gian”. Võ là giải pháp cuối cùng của mày để giải quyết xung đột. Khi đụng phải một trường hợp bị xung đột thì thứ tự xử lý tình huống sẽ là như sau:
Chủ động né tránh xung đột ngay từ đầu => Nếu không né được: Xin lỗi và hạ mình cho qua => Xin lỗi không hiệu quả: Chạy nước rút => Không thể chạy: Dùng võ để mở đường máu và chạy, thay vì ngồi đó và chờ chết.
Tóm lại, để dễ hiểu thì hãy coi nó như bơi lội ấy. Mày tập võ không phải để mày thành kẻ mạnh nhất, độc cô đầu bại. Mày tập võ để mày không chết. Mày tập bơi không phải để mày tranh huy chương Olympic, mày tập bơi để mày không đuối nước.
10, “Tao mang theo dao bên người, tao không cần võ”.
Thứ nhất, câu này nghe giống hệt “tao luôn mang áo phao bên người, tao không cần học bơi”.
Thứ hai, mày có thể làm thế cho đến khi mày đâm chết người và ngồi tù. Hoặc cho đến khi mày bị tóm vì tàng trữ vũ khí trong người. Sống ở một nơi mà luật pháp không cho mày dùng vũ khí để tự vệ thì mày chỉ còn lại đôi tay và đôi chân, vậy nên tập võ là lựa chọn hợp lý. Nếu tập võ, mày còn học được cách làm sao để vô hiệu hóa kẻ địch để mình có thể chạy thoát mà không lỡ tay giết nó.
Ngoài ra, cái gì nguy hiểm hơn một thằng cầm dao? Câu trả lời là một thằng cầm dao biết võ.
11, “Mấy thằng tập võ đánh quen trên sàn có luật, ra đường không có luật thì chết ngay”. Sai lầm điển hình của những thằng chưa bao giờ tập võ hoặc đánh nhau ngoài đường.
Luật sinh ra để giới hạn võ sĩ, sao cho họ không làm bạn tập và đối thủ trên sàn bị thương. Không còn luật nữa tức là những thằng võ sĩ đó cũng được “tháo xích” và nó có thể xả đòn thoải mái, đả thương đối thủ thoải mái mà không phải chùn tay.
Nếu mày gạ đánh nhau một võ sĩ ở ngoài đường và mày tưởng mày nắm chắc phần thắng vì thằng đó “đã quen đánh nhau có luật nên không thể đánh nhau không luật”, hãy nhớ rằng cái yếu tố “không luật” đó có thể áp dụng cho cả thằng võ sĩ đó nữa, không chỉ mỗi mình mày đâu. Chẳng hạn “Tao lấy viên đá chọi vào đầu nó là nó chết ngay à”, mày làm như võ sĩ nó cụt tay hay sao mà nó cũng không lấy đá chọi vào đầu mày được.
13, Bây giờ nói về cái tương đối liên quan tới cái trên, là ĐÒN HIỂM. “Tao chỉ cần đá vào dái mày hoặc chọc mắt mày là mày thua”.
Các đòn hiểm thực ra là các đòn cơ bản biến tấu đi một chút. Chẳng hạn đòn đá dái chính là đòn đá tống về phía trước, đòn chọc mắt là cú jab trong Boxing, đòn chém vào gáy là Shuto Uchi trong Karate, vân vân. Một thằng đã tập các đòn cơ bản nhiều lần sẽ ra đòn hiểm nhanh và mạnh gấp nghìn lần cái thằng chỉ ngồi nhà coi video YouTube về “đòn hiểm”. Vậy nên có tập vẫn hơn không tập. Bruce Lee nói rồi đấy, “Tao không sợ thằng biết 10000 cú đá, tao sợ thằng tập 1 cú đá 10000 lần”.
Đánh nhau trên sàn sẽ bị cấm đá vào chim. Còn đánh đường phố, không luật thì căn thẳng buồi dái nó mà sút. Một thằng tập Kickboxing chục năm chắc kèo là ra đòn đá vào chim nhanh hơn, mạnh hơn, chuẩn hơn một thằng nerd chưa từng đánh nhau. Nó thậm chí có thể sút mà không cần nghĩ.
14, “Học võ là để bất khả chiến bại, xưng bá giang hồ”, sai. Võ sĩ đai đen vẫn thua trận bình thường. Mày càng học võ lên cao mày sẽ càng thấy đánh nhau ngoài đường là cái thứ ngu si nhất trên đời mày có thể làm. Loại người cuối cùng sẽ tình nguyện đánh nhau trên đường phố là võ sĩ.
Nguyên nhân thì thường có 2 cái thường gặp. 1, quá rủi ro và không đáng, mạng sống mình quá quý giá, không đáng để mất mạng ngoài đường. 2, nhỡ đánh nó mạnh quá nó chết luôn thì lại rách việc.
15, “Học võ là để tự vệ, không phải để đánh nhau”, lại sai. Võ thuật là nghệ thuật sử dụng cơ thể mình để đả thương, triệt hạ đối phương. Vậy là tác dụng số 1 của nó đã là ĐÁNH NHAU con mẹ nó rồi. Thế học không phải để đánh nhau (khi cần, chứ không phải là đánh nhau mọi lúc mọi nơi, gạ kèo khắp nơi. Check lại số 14) thì để làm gì? Mà có cái hình thức “tự vệ vật lý” nào không yêu cầu mày phải đánh nhau? Bú cu giảng hòa chăng?
Cái tư duy củ lồn này sai về bản chất của võ nhưng lại rất phổ biến trong phụ huynh xứ Lừa. Tao nhớ thời sinh viên tao đi tập kickboxing, ông sư phụ tao kể trước dạy Karate cho trẻ con, tổ chức sparring (đấu tập) cho hai đứa học viên 11 tuổi có giáp mũ bảo hộ các thứ đàng hoàng. Hôm sau một bà mẹ của một thằng đến “phá lò”, chửi ông này cổ súy bạo lực, tổ chức cho trẻ con đánh nhau, dọa sẽ đâm đơn kiện, “tập võ dạy võ mà không có võ đạo”, “học võ không phải để đánh nhau”. Lão sư phụ chỉ biết cười. Sau buổi đó lão bảo bọn trẻ là “Chúng mày về hỏi bố mẹ xem nếu thầy tổ chức đấu tập với nhau thì bố mẹ thấy sao”. Hôm sau gần như cả lớp nói là bố mẹ phản đối vì “bạo lực”, “nguy hiểm”.
Nếu mày đi tập võ và mày chủ trương “không đánh nhau” kiểu đó thì đéo khác gì mày đi tập múa hoặc thể dục nhịp điệu. Không đấu tập, không sparring thì xác cmm định là muôn đời đéo bao giờ biết tự vệ. Sparring là mô phỏng đánh nhau thật. Đến mô phỏng còn đéo chịu thì ra đánh nhau thật kiểu gì?
Chúng mày tìm lò võ để tập luyện, hãy hỏi xem bọn họ có sparring thường xuyên không. Nếu không thì mời đi chỗ khác tìm.
16, Thế học võ rốt cuộc để làm gì? Câu trả lời bao gồm:
17, “Học võ cho khỏe người”. Đồng ý là tập võ cũng khỏe người đẹp người thật đấy, nhưng đấy là cái tác dụng phụ của võ. Hai cái tao liệt kê ở trên mới là tác dụng chính. Nếu chỉ tập võ với mục đích duy nhất là “để cho khỏe” thì thà tập một môn thể thao bình thường như bóng đá, cầu lông...
18, Kích thước, vóc dáng, chiều cao, cân nặng có quan trọng trong võ thuật không? Có (vậy nên mới chia hạng cân khi thi đấu), nhưng không phải là tất cả. Trong võ thuật chuyện người có vóc dáng nhỏ hơn hạ được người có kích thước cao lớn vạm vỡ hơn là chuyện không hiếm. Đôi khi, chỉ mỗi kích thước không thậm chí còn là yếu tố giới hạn, vì tốc độ và kỹ thuật bị hạn chế bởi kích thước.
Tất nhiên, gạ kèo những thằng to hơn mình là điều không nên. Và những thằng kích thước vóc dáng đã cao to nếu còn tập võ vào nữa thì sẽ càng mạnh.
19, Tập võ có nên tập tạ nữa không? TẠI SAO LẠI KHÔNG? Tập tạ giúp tăng sức mạnh và cơ bắp, hai yếu tố rất quan trọng trong võ thuật, thế nên võ sĩ UFC nào cũng phải tập tạ đó thôi. Nhưng phải lưu ý tập tạ sao cho bổ trợ tốt cho võ chứ không phải muốn tập thế nào cũng được. Tức là phải tập luyện như một vận động viên thay vì tập như một bodybuilder.
20, Không tồn tại cái gọi là “Võ đặc công”, “Võ quân đội”, “Võ cảnh sát”, “Võ đặc nhiệm”, “Võ Spetsnaz”, “Võ SEAL”, vân vân. Chúng nó chỉ là các môn võ bình thường, biến tấu đi để phù hợp với quân đội. So sánh võ sĩ với lính đặc công là cái so sánh rất đần. Cái này trước đây tao đã từng phân tích. https://www.reddit.com/TroChuyenLinhTinh/comments/1b82tuz/sự_thật_về_cái_gọi_là_võ_đặc_công/?utm_source=share&utm_medium=web3x&utm_name=web3xcss&utm_term=1&utm_content=share_button
Bonus cho ý trên: Cái “võ” trong định nghĩa hành chính của người Á Đông xưa (chẳng hạn trong “quan văn quan võ”) thực ra rộng hơn khái niệm “võ” ngày nay. Nó chỉ những thứ thuộc về lực lượng vũ trang nói chung: quân đội, cẩm y vệ, cảnh vệ, cảnh sát, vân vân. Một ông “quan võ” thời xưa thường không phải là một “võ sĩ” mà giống một ông “tướng quân”, “tham mưu” hay “bộ trưởng, thứ trưởng, quan chức bộ quốc phòng” ngày nay.
Vậy nên nói rằng “vì nước này có nền võ thuật mạnh hơn nước kia, vì binh lính nước này tập võ này chứ không phải võ kia, nên quân đội nước này mạnh hơn nước kia” là nhận định sai lầm và thiển cận. Sức mạnh quân đội đến từ yếu tố chỉ huy, chiến lược, chiến thuật, tổ chức, kỷ luật, số lượng, trang bị, hậu cần... Rất nhiều yếu tố vĩ mô quan trọng phải được xếp trước, rồi sau đó mới tới cá nhân từng người lính.
21, Cái gọi là “võ đạo” thực ra là một thứ PR trá hình, để khiến một môn võ (đặc biệt là các môn võ từ Nhật Bản, Trung Quốc) mang thêm màu sắc huyền bí triết học, khiến con dân tưởng rằng nó là cái gì đấy thâm sâu bí hiểm lắm, mang màu sắc như một giáo phái tu luyện, nhằm thu hút thêm người học. Cộng với chuyện nó phù hợp với bản tính của giới bình dân không hiểu về bản chất của võ, nên nó đóng vai trò như công cụ xoa dịu dư luận, như những gì tao đã viết trong cái ví dụ ở mục 15.
Nói “học võ phải có cái võ đạo” thì không lẽ các môn võ phương Tây hoàn toàn không có cái hệ thống triết lý “võ đạo” đó như Boxing, Kickboxing, Savate, Sambo, vật tự do, Capoeira, Brazilian Jiu Jitsu, MMA toàn đào tạo ra bọn côn đồ phá làng phá xóm hết à?
Bỏ qua những thứ giáo điều triết học dài dòng thì võ đạo chỉ đơn giản dừng lại ở câu nói “Sức mạnh lớn thì trách nhiệm lớn”. Đại loại là giờ đây cơ thể mày là một thứ vũ khí rồi, một cú vung tay của mày có thể đoạt mạng người khác, mày không được sử dụng lung tung để rồi vướng vòng lao lý. CHẤM HẾT. Tất cả những cái khác đều là câu chuyện hoàng đế cởi truồng.
22, “Vậy nếu tao chỉ muốn tự vệ thì học võ gì sẽ hiệu quả?”.
Quan điểm của tao: nếu mày chỉ muốn tự vệ thôi thì mày nên học Boxing + 1 môn vật siết bất kỳ.
Boxing rất trực diện. Kỹ thuật đơn giản, dễ học, dễ tiếp thu, dễ áp dụng, có nhiều thời gian để tập luyện và thành thục. Lại còn chủ động được trong mọi tình huống (sử dụng hai cánh tay để đỡ, phản đòn; di chuyển chân và thân người để né đòn). Boxing rất tốt cho tự vệ. Lại nhiều nơi dạy, giá cả nhìn chung tương đối bình dân. Không có tư tưởng triết học giáo điều nào hết.
Thế còn các đòn đá Kickboxing, Muay Thái? Cũng tốt, nhưng sự thật là mày không cần dùng chân nhiều đến vậy khi đánh nhau thực sự. Cùng lắm là hai đòn đá tống và đá vào chân (low kick). Còn lại thì mày không nên đá nhiều khi phải đánh nhau thật, rất rủi ro. Nhỡ đâu không gian hẹp, hoặc mày mặc quần chật, hoặc mặt sàn trơn trượt, hoặc chưa kịp khởi động mà tung cú đá cao thì toi.
Học thêm 1 môn vật siết vì như đã nói, hầu hết các trận ẩu đả sẽ tiến tới giằng co vật lộn. Cần học vật để biết nếu có bị vật thì làm như thế nào. Chống vật cũng là một phần quan trọng trong giáo án của các môn vật. Đánh nhau ngoài đường thực sự không nên để bị lôi xuống dưới đất vì rất nguy hiểm, nhưng phải học vật để còn biết làm gì nếu rơi vào tình huống đó.
Hạn chế các loại Karate, Taekwondo, Vovinam, Vịnh Xuân, võ cổ truyền... vì ở Việt Nam mấy môn này hầu như toàn McDojo, học để múa là chính, không hiệu quả. Cộng với mớ triết lý giáo điều quá nhiều nên thường xuyên có chuyện các lò tập trung "làm kinh tế" hơn là dạy võ thực sự.
Né nốt các thể loại Kickfit ở các phòng tập gym như Cali, Elite... Vì môn này chỉ để các chị em giảm mỡ chứ không có thực chiến, giảng viên cũng không phải dân võ mà chỉ là bọn PT gym.
Né luôn cả các loại võ sinh ra chỉ để các cụ già múa như Thái Cực Quyền. Né cả cái bọn được quảng cáo là “võ tự vệ” như Aikido, Krav Maga... vì hầu hết là scam. Nếu mày muốn học Krav Maga, thà mày học Boxing hoặc Kickboxing. Nếu mày muốn học Aikido, thà mày học Judo.
Chiến thuật: tung đòn nhanh, dứt khoát, thủ chắc, footwork linh hoạt, đặt mục tiêu vô hiệu hóa đối thủ nhanh để tranh thủ chạy thoát. Nếu bị vật, tìm mọi cách tách ra, takedown thật nhanh, hoặc thoát ra đứng dậy để thoát. Đừng ham đánh nhau trong một trận chiến đường phố. Mày không cần phải KO nó, chỉ cần làm nó choáng váng hoặc khụy xuống để mày chạy là xong. Chiến thắng duy nhất trong một trận chiến đường phố là sống sót lành lặn. Thà bị mang tiếng là “hèn” mà sống sót an toàn còn hơn chết vì “bảo vệ” cái “danh dự” của mày.
submitted by Kindly-dude1 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.16 09:41 Pleasant_Elk9490 Mình có đang bị vô cảm không?

Mình là nữ, trước giờ không yêu đương và được phát triển trong môi trường khá hạnh phúc, nhà chỉ hơi thiếu thốn lúc nhỏ thôi.
Vấn đề mình đang thắc mắc là mình có đang quá hờ hững với cuộc sống không? Người thân mình mất hay coi 1 bộ phim mà cả rạp khóc nhưng mà mình lại không có chút cảm xúc nào cả. Đối với người cùng giới hay khác giới cũng không có tình cảm mấy. Đến tận bây giờ mình cũng không xác định được mình có thích nam hay nữ không.
Mình cũng không có nhu cầu nói chuyện, vui chơi hay giải trí với mọi người. Nếu có người bắt chuyện hay bạn bè có kể chuyện thì mình vẫn vui vẻ tiếp chuyện, còn không có ai chơi thì có những lúc mình có thể tự chơi, tự ăn, tự làm mọi thứ 1 mình. Nhưng mình không cảm thấy buồn hay cô đơn gì hết nha.
Hồi nhỏ do ba mình mất sớm, mẹ mình phải chăm lo cho gia đình nên đa số là mình được nuôi thả. Đợt gần đây gia đình có quan tâm mình hơn do kinh tế cũng ổn định và cảm thấy mình có những suy nghĩ khá khác thường. Cụ thể là mình có tâm sự thật nếu không có gia đình mình, thì mình cũng không có ý định sống tiếp vì mình thấy cuộc sống khá vô vị.
Mình có thể đọc sách, không làm gì hay ngồi không làm gì, đi bộ 1 mình mà không cảm giác chán. Mình đang chuyển sang công việc làm online vì mình cũng không muỗn tiếp xúc với nhiều người.
Mình thì không muốn làm mẹ buồn, vì mẹ mình muốn con cái hoạt bát vui vẻ, hạnh phúc rồi có gia đình. Nhưng mình lại thấy bây giờ mình khá là ổn, không muốn thay đổi gì hết. Sơ sơ là mình đang trong trạng thái như thế, mình không biết đây thuộc dạng tâm lý hay bệnh nữa. Mọi người có thể cho mình thêm góc nhìn của mọi người để mình xem thay đổi được chút nào không :<
submitted by Pleasant_Elk9490 to vozforums [link] [comments]


2024.05.16 05:06 Dupidupidupidupidupi Chửi cơm sườn là vô nghĩa nên hãy dừng lại!

*Một vài dòng suy nghĩ cá nhân
Thứ mà tao thấy thiết thực nhất khi tham gia các group phản động đó là nhận thức được độ mất dạy của cs để mà né, có cơ hội thì thoát khỏi nó, còn không thì cũng biết bộ mặt của nó để mà sinh tồn trong xã hội.
Còn việc chửi nó là vô nghĩa giống như Dưa Leo nói đó là chửi cs nhưng có ai nhận mình là CS? hay N10TV chửi là để người dân mình nâng cao nhận thức chứ không phải chửi để tụi nó quê. Và tao nâng cao nhận thức không phải vì Chửi, n10tv chửi đó là phong cách của ổng, mỗi người có cách truyền đạt riêng, có người chửi có người phân tích, nhưng nhờ những người như vậy thì t nhận thức được à mình có những quyền như vậy luôn đó hả? mọi thứ mình biết đều là dối trá sao? nhưng rồi biết rồi thì sao nữa? giao thông phạt vẫn phải móc túi, ra kinh doanh thì vẫn bị tụi nó vặt lông.
Việc đợi chờ một cá nhân hay hội nhóm nào đó đứng dậy để mà lật đổ chính quyền cũng là vô nghĩa, vì ở các nước khác, người dân họ có tư duy độc lập, phản biện, mỗi cá nhân nhận thức được cái quyền to lớn của họ. Còn ở xứ cs thì người dân lại có tư duy bày đàn nhiều hơn, người giỏi sẽ ít nói đi vì kiêng nể người giỏi hơn, và đến cuối cùng là người đứng đầu mới có quyền lên tiếng, giống như con đầu đàn trong một bày khỉ (mới coi phim Kingdom of the Planet of the Apes xong nên hơi lan mang tí), việc sống bày đàn phản ánh qua mọi mặt của cuộc sống thì các mày cũng đã biết. Chế độ sẽ thay đổi do con đầu đàn quyết định, hai còn mạnh nhất sẽ đánh nhau và tranh giành quyền lực, nhưng ở Vn thì khác, tại sao chính quyền đấu đá, thay đổi liên tục mà chế độ vẫn vậy? bởi vì đó không phải là vị trí đầu đàn mà là thằng anh ở trên đó là Trung Quốc, chừng nào cs Trung Quốc còn thì vn sẽ vẫn còn theo cs.
Lúc trước Mỹ đã ra sức để tránh cs nhuộm đỏ thế giới, ở Hàn thì thành công, nhưng lại bỏ rơi miền nam, cơ hội khả thi nhất đã qua đi, giờ chỉ còn một khả năng rất khó khác đó là mong cs Trung Quốc sụp đổ, chứ dân xứ này tao thấy mạc vận.
Mong ae khai sáng cho t biết là còn hướng đi nào khác! chứ giờ thứ các mày có thể làm thoát khỏi cái đất nước này hoặc sinh tồn với nó, chứ việc chống lại nó như châu chấu đá xe.
submitted by Dupidupidupidupidupi to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.15 08:22 fillapdesehules Lịch sử lợi dụng, đàn áp Công Giáo và Sai Lầm Của Anh [Phần 1]

Đầu tiên, bài viết này mang màu sắc và góc nhìn Công Giáo rất mạnh, vì tao là người Công Giáo chính gốc chứ không phải một thằng chỉ đọc qua tài liệu mà phán đoán.
Tao biết tỏng có những đứa chỉ cần nhìn thấy hai chữ "Công Giáo" thôi là ngứa mắt, thấy ghét rồi, xin lỗi, đây là tôn giáo, không phải bài nhạc, quyển sách hay bộ phim để cố gắng làm hài lòng tất cả 70-80% triệu dân.
Tao không có ý kiến gì vì dù nói như thế nào thì tụi mày vẫn ghét mà thôi. Tao càng hoan nghênh nếu tụi mày sẵn sàng đọc hết, như là tôn trọng công sức ngồi chai đít của tao, sau đó tụi mày có thể sỉ nhục, xỉ vả tao thế nào cũng được. Đưa luôn má bên kia cho nó tát.
Bắt đầu thôi.
https://preview.redd.it/i5g7xr4fyi0d1.png?width=512&format=png&auto=webp&s=6315e887e88f9a636c5ff0927131a60371b08758
"Chủ tịch Hồ Chí Minh đặc biệt quan tâm đến vấn đề đoàn kết, nhấn mạnh đoàn kết tôn giáo là vấn đề then chốt để tăng sức mạnh dân tộc. Ngày 3/9/1945, trong phiên họp đầu tiên của Chính phủ lâm thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định nhiệm vụ cấp bách thứ 6 cần giải quyết là: “Thực dân và phong kiến thi hành chính sách chia rẽ đồng bào Giáo và đồng bào Lương để dễ bề thống trị. Tôi đề nghị Chính phủ ta tuyên bố: tự do tín ngưỡng và Lương Giáo đoàn kết”. Tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh với tôn giáo nói chung và Công giáo nói riêng luôn nhất quán trên nền tảng chủ nghĩa yêu nước, chủ nghĩa nhân văn sâu sắc và tư tưởng của Người đến nay vẫn là cơ sở quan trọng để soạn thảo các văn bản pháp lý về tôn giáo.
[...]
Người đau lòng khi biết có kẻ lợi dụng chủ trương tự do tín ngưỡng của Nhà nước chống phá cách mạng, chia rẽ khối đoàn kết Lương Giáo, làm ảnh hưởng đến lòng yêu nước, kính Chúa của giáo dân. Người căm giận khi kẻ thù xâm phạm tự do tín ngưỡng Công giáo, giết hại giáo dân, bắn phá nhà thờ ở Nam Định, Quảng Bình, Nghệ An, Hà Tĩnh. Người bao dung, độ lượng với người bị địch lợi dụng, có hành động chống lại cách mạng nay hối cải quay về."[1]
https://preview.redd.it/dyg6u1ciyi0d1.jpg?width=1069&format=pjpg&auto=webp&s=1f132b885578df601844c2599aeac24a981c2861
Ở trên đây cốt chỉ là một mớ lý thuyết suông của gã Hoa tặc Hồ Tập Chương mà thôi, nhưng những gì mà lũ gian tà này đã và đang làm thì hầu như là đi ngược lại với ý chí và tinh thần của Hồ. Tao đang cười hô hô nhe ra cả hàm răng dính màu đen sau khi cắn một miếng bánh gai.
Khi tụi mày nhìn lại tổng thể lịch sử, tụi mày sẽ thấy Hồ Tập Chương là một nhân tố cực kỳ nguy hiểm nếu so với các đời vua thời phong kiến. Cách làm của gã và những đồ đệ những tưởng như là ôn hòa, muốn kết nối mọi tập thể lại với nhau, nhưng thực chất là đánh theo kiểu cài cắm từ bên trong. Vấn đề này sẽ được nói rõ hơn trong các phần sau.
Để nói về "miếng bánh" này, nó cũng đen như miếng bánh vẽ mà cảng viên và nhà lướt đang che mắt, dắt mũi dân ngoại giáo, lương dân, người vô thần clueless và những người kém hiểu biết, khiến họ hiểu sai về những tôn giáo, tín ngưỡng chính thống được công nhận ở Việt Nam, trong đó bao gồm các tôn giáo lớn như Phật Giáo, Công Giáo, Cao Đài, Hòa Hảo, Hồi Giáo...Nhưng trong bài viết này sẽ chỉ tập trung về Công Giáo.
Tại sao nó lại "đen"? Mời tụi mày đi dạo cùng tao trong khi nói phét về vấn đề này. Tao sẽ cố gắng viết khách quan nhất có thể, không mang nhiều cảm xúc cá nhân, thái độ thù hằn và cố gắng để hạn chế hết mức các loại ngụy biện.
https://preview.redd.it/rcbhhyfqyi0d1.jpg?width=1164&format=pjpg&auto=webp&s=17e49378fb789a7fc808b092fae87abc52e939f3
1. Nguồn gốc của Công Giáo ở Việt Nam - khởi nguồn của đố kỵ và ganh ghét.
https://preview.redd.it/7326wk9syi0d1.png?width=640&format=png&auto=webp&s=00f4a02ba852b34cbaaa4d43566a59f7dd22a0c1
Để tìm hiểu tại sao lại có sự đàn áp Công Giáo này thì đầu tiên mời tụi mày đọc một số ghi chép tóm tắt về khởi nguồn của Công Giáo ở Việt Nam. Được chia ra thành một vài giai đoạn phía sau đây. Các trích dẫn tham khảo dưới đây đều nằm trong nghiên cứu mang tên "NGUYỄN-CATHOLIC HISTORY (1770s-1890s) AND THE GESTATION OF VIETNAMESE CATHOLIC NATIONAL IDENTITY" của Lan Anh Ngo ở Washington D.C vào năm 2016.
Dài quá, đéo đọc. Đã tóm tắt lại cho ngắn.
a) Những dấu tích đầu tiên của Công Giáo được phát hiện ở Việt Nam.
"Giai đoạn đầu của Công giáo La Mã ở Việt Nam diễn ra vào khoảng giữa thế kỷ 14 và đầu thế kỷ 17 [...] Ferrão Mendes Pinto (1515-1583), một cựu tu sĩ Dòng Tên người Bồ Đào Nha, mô tả việc tìm thấy một bản khắc lớn hình chữ thập trên tảng đá ngoài khơi bờ biển Việt Nam (Cù Lao Chàm) mà Duarte Coelho, đại sứ Bồ Đào Nha tại Việt Nam, đã để lại vào năm 1525."[2] (p. 4 - p. 5)
b) Sự phát triển của Giáo hội bản địa trong những năm 1660-1860.
"Trong hai thế kỷ này, Giáo hội ở Việt Nam dần dần trở thành một hình thức Công giáo bản địa. Chẳng hạn, số giáo sĩ và giáo lý viên giáo dân địa phương đông hơn nhiều so với các giám mục và nhà truyền giáo châu Âu. Sau đó, rào cản ngôn ngữ đã ngăn cản những người truyền giáo tiếp cận trực tiếp với những người cải đạo ở địa phương. Hơn nữa, những làn sóng bắt bớ thường xuyên đã buộc những người truyền giáo phải dành nhiều thời gian ở ẩn hơn là phục vụ đoàn chiên. Những lý do này có thể giải thích tại sao Giáo hội địa phương lại trải qua sự phát triển tương đối nhanh chóng mặc dù phải đối mặt với những khó khăn nghiêm trọng."[2] (p. 6)
c) Giáo hội bản địa chuyển thành Giáo hội Pháp thuộc địa, những năm 1860-1930.
"Năm 1862, cuộc xâm lược của Pháp-Tây Ban Nha đã buộc chính quyền Nguyễn phải ký hiệp ước đầu tiên trong nhiều hiệp ước về phân chia khu vực. Theo quy định của Hiệp ước Hòa bình Sài Gòn đầu tiên năm 1862, nhà Nguyễn cho phép người Công giáo thực hành tôn giáo của họ, nhưng triều đình không còn thi hành sắc lệnh hoặc bảo vệ người Công giáo khỏi bạo lực lan rộng do lực lượng dân quân quý tộc-học giả địa phương lãnh đạo. Giữa những năm 1864 và 1885, giới trí thức địa phương đã lãnh đạo hai cuộc nổi dậy lớn, Văn-Thân vào những năm 1860 và Cần-Vương vào những năm 1880. Hai cuộc đàn áp diệt rễ tận gốc ở đây đã giết chết 60.000 người Công giáo. Đó là gần một nửa trong tổng số 130.000 người Công giáo bị giết kể từ khi Công giáo La Mã xuất hiện."[2] (p. 8)
https://preview.redd.it/g6nsna6n3j0d1.png?width=1024&format=png&auto=webp&s=957f3b24f6a2799339892d39df3b1aa991ad2319
d) Đỉnh điểm của các mâu thuẫn chính trị từ 1930 đến 1960.
"Bất chấp những nhân vật lỗi lạc này, người Công giáo Việt Nam không thể duy trì các vị trí lãnh đạo trong lĩnh vực chính trị quốc gia mà họ từng có trong những năm 1930. Tuy nhiên, chủ nghĩa dân tộc Công giáo Việt Nam đã đạt đến đỉnh cao vào những năm 1950 và chỉ kết thúc vào những năm 1960. Một thiếu sót của việc thụ phong năm 1933 để đánh dấu sự khởi đầu của giai đoạn này là sự phân chia này không công bằng với những nỗ lực bền vững trước đó của những người cải đạo địa phương mà đỉnh điểm là sự kiện này. Mặc dù bầu không khí thân Pháp lan tràn khắp đạo Công giáo ở Việt Nam trước những năm 1930, nhưng những người cải đạo ở địa phương vẫn không từ bỏ những nỗ lực khác nhau nhằm đưa những đặc điểm dân tộc và văn hóa vào đời sống tôn giáo của họ. Ví dụ, việc tấn phong giám mục đầu tiên của Việt Nam vào năm 1933 có công lớn nhờ công cuộc vận động hành lang của Nguyễn Hữu Bài."[2] (p. 10)
e) Tìm kiếm sự chấp thuận, từ năm 1960 cho đến hiện tại.
"Từ những năm 1960 đến nay, Công giáo không chỉ mất đi vị thế ảnh hưởng trong xã hội nói chung mà còn phải đấu tranh để tái hình dung bản sắc của mình trong một môi trường thù địch về mặt chính trị, nơi nhà nước xác định nghiêm ngặt và giải thích một cách hạn hẹp quyền tự do tôn giáo như một điều đương nhiên và bắt buộc. đặc quyền được bảo vệ để cầu nguyện và thờ phượng trong các tòa nhà nhà thờ. Hai sự kiện then chốt đặc trưng cho giai đoạn này của lịch sử Công giáo Việt Nam: cuộc đảo chính năm 1963 và sự sụp đổ của Sài Gòn năm 1975."[2] (p. 13)
Đặc biệt có hai ông là Trương Vĩnh Ký và Lê Văn Duyệt mà dù thằng nào, bắc kỳ hay nam kỳ hay trung kỳ, hay ngoại giáo, lương giáo lương dân, bò đỏ, bò vàng, có chê bai và chỉ trích thậm tệ về CÁC TỘI của hai ông này thì người Công Giáo vẫn sẽ không quên đi các tội trọng đó. Hơn nữa, hai ông này cũng có CÔNG rất nhiều đối với sự vững mạnh của đạo Công Giáo, vì đều là người có tiếng, có chức danh lẫn có tài, và cũng không quên đi các công.
https://preview.redd.it/reppmc9x3j0d1.png?width=1080&format=png&auto=webp&s=1336372612d8fcfb79cedc91aa9e04ffbb22f1ab
"Ngày 17.2.1825, vua Minh Mạng ra chỉ dụ cấm đạo Công giáo. Tổng trấn Gia Định thành Lê Văn Duyệt lơ không phổ biến lệnh từ Kinh thành Huế nên những trấn miền Nam không biết để truy lùng các giáo sĩ. Sau đó vì Bộ Lễ thúc mãi, và ông nghĩ rằng triều đình cần thông dịch nên chọn ba vị thừa sai là Giám mục Gagelin, Taberd và linh mục Odoric rành chữ Hán Nôm gởi ra Huế.
Đức Giám mục Taberd kể trong một bức thư đề ngày 28.4.1828: “Danh tước của ông là Thượng công, ông đứng đầu hàng quan giai và là nhân vật độc nhất mà nhà vua kính nể”; “Thấy rõ ý hướng cừu địch của nhà vua đối với Thánh giáo, chúng tôi bèn biên thư cho vị đại quan này và nhờ nhiều nhân vật trần thuật với ông tình cảnh của chúng tôi, nhất là thảm trạng ở Bắc kỳ. Nghe kể tình cảnh khốn khổ đó, ông la lên: Tôi không hay biết gì hết về sự việc đó. Các cha cố Pháp có phạm trọng tội chi mà ngược đãi họ?... Tôi sẽ đi ra Huế và tôi sẽ tâu với nhà vua.
Đức Thượng công Lê Văn Duyệt không tán thành chủ trương cấm đạo Công giáo, “vì sự nghiệp mà vô ơn” của vua Minh Mạng, chỉ vì quan niệm hẹp hòi “bế quan tỏa cảng” lỗi thời, rồi đây sẽ đem đến mất nước. Nhìn trước thấy hậu quả đó, nên Đức Thượng công đã lên tiếng can ngăn triều đình Minh Mạng."[3]
"Dù Lê Văn Duyệt đã chết (ngày 25/8/1832), vua Minh Mạng vẫn giữ lòng hận thù. Vua bãi bỏ chức Tổng Trấn, lập toà án xét xử Lê Văn Duyệt tội hà lạm công quỹ. Vua cho đào mả và san bằng mộ bia khiến cho người con nuôi của ông là Lê Văn Khôi nổi loạn chống lại triều đình. Cuộc nổi loạn của Lê Văn Khôi cũng là một lý do thúc đẩy vua Minh Mạng thù ghét và bách hại người Công giáo và tạo nên những hiểu lầm về Thánh tử đạo Joseph Marchand Du. Ngày 8/9/1835, quân triều đình chiếm lại được thành Phiên An (Gia Định). Vua truyền chém đầu, phân thây 1.994 người, trong đó có cha Phước, cha sở Chợ Quán, và chôn chung trong một hố sâu gọi là Mả Ngụy. Sáu người còn lại bị giải về kinh đô Huế, trong đó có cha Marchand Du, người đã bị Lê Văn Khôi dùng vũ lực ép phải vào thành Phiên An, vì tin tưởng cha có phép màu và lôi kéo được các tín hữu chống lại triều đình, như các thư cha Marchand Du còn để lại đã minh chứng điều đó. Thật ra, trong số 2.000 người phản loạn, chỉ có 26 người đàn ông và 40 đàn bà trẻ con là người Công giáo Một câu hỏi đặt ra cho những người thời trước và ngay cả thời nay: tại sao người Việt Nam thời đó lại theo đạo Công giáo bất chấp những thử thách, gian lao?"[6]
Hãy đi đập hết những công trình sau đây: Nhà Thờ Đức Bà, Dinh Toàn quyền Đông Dương, Dinh Thống sứ và Phủ Thống sứ Bắc kỳ, Tòa án, Nhà hát Lớn ở Hà Nội; Tòa Đốc lý Sài Gòn, Bưu điện, Dinh Thống sứ Nam Kỳ, Nhà hát Lớn ở TP Hồ Chí Minh, Ga Đường Sắt, Bệnh Viện Saint Paul, Bệnh Viện Pasteur, Bảo Tàng Lịch Sử Việt Nam, Sân Bay Gia Lâm, Chợ Đồng Xuân,...Rồi tao nói chuyện tiếp.
https://preview.redd.it/nqqhe1d44j0d1.png?width=750&format=png&auto=webp&s=bce1e63393d807389b786bf51cb0f6948ae48aa2
Thật vậy, khi muốn xét lại các bậc tiền nhân trong lịch sử, hãy xét đủ cả hai khía cạnh là CÔNG và TỘI, có CÔNG VỚI AI và TỘI VỚI AI, CÔNG Ở ĐÂU và TỘI Ở ĐÂU. Người nào không hiểu biết, có tư duy đóng, phiến diện và một chiều thì dễ lậm vào cái bài chỉ trích tiền nhân trên tất cả các khía cạnh, trên tất cả các nền tảng xã hội, mà do tụi đản nó cố tình thúc đẩy những sự xét lại với các trang fanpage liên quan lịch sử trên phở bò. Ngoài ra, một người có tư duy phản biện vững vàng thì sẽ biết đặt câu hỏi với những thứ mình được dạy. Nếu tụi mày vẫn chưa biết thì phần đa những trang lịch sử mà tụi mày đang theo dõi là của tuyên láo hết.
Và tư duy nhị nguyên, không phải cái này thì phải cái kia, không cái kia thì phải cái này, chính là thứ giết chết chức năng tư duy phản biện của tụi mày.
Ví dụ cho một câu thôi: "Gia Long cõng rắn cắn gà nhà". Nó chỉ viết như thế, và vì một câu viết này ở trong sách mà biết bao thế hệ chỉ xem ông Vua này là thằng chó. Kết thúc ví dụ ngắn gọn này ở đây.
Hay "Menđen là một linh mục bất đắc dĩ", chắc chắn tụi mày cũng bị lùa gà, dắt mũi qua môn sinh học rồi đây. Thật ra thì ổng không có "bất đắc dĩ" đâu, ổng là linh mục thật được phong chức thật vào đúng thời điểm có thể được thụ phong thật.
https://preview.redd.it/wglwykp94j0d1.png?width=1155&format=png&auto=webp&s=dd760d98333e2ceb69ea872aed68bd9f3351eff9
"Linh mục Mendel (1822-1884) sinh tại thị trấn Hyncice, vùng Moravie (thời điểm ấy là lãnh thổ của Áo, nay thuộc CH Czech) trong một gia đình nông dân nghèo. Từ nhỏ, cậu bé Mendel đã được thầy cô quý mến vì học xuất sắc, lại rất kiên nhẫn và ham học hỏi. Ngoài giờ đến trường cậu luôn phụ giúp ba các công việc trồng trọt ở nông trại của gia đình nên rất gắn bó với cỏ cây, hoa lá. Năm 1843, được sự giới thiệu của một thầy giáo, Mendel xin gia nhập học viện của dòng Augustinô tại Brno (phía nam vùng Moravie) và thụ phong linh mục năm 1847. Vị linh mục trẻ được bề trên tiếp tục tạo điều kiện để học tập và nghiên cứu để tham gia vào việc giảng dạy sau này vì dòng Augustinô có nhiều hoạt động trong lãnh vực giáo dục.
Năm 1868, cha Mendel được bầu làm bề trên của tu viện Brno. Với trách nhiệm mới, ngài không thể dành quá nhiều thời gian với các cây đậu Hà Lan như trước, mà chuyển sang tìm hiểu một số lãnh vực như khí tượng học và thiên văn học. Năm 1884, cha đẻ của ngành di truyền học với 3 định luật Mendel nổi tiếng đã qua đời vì suy thận."[4]
=> Đéo bất đắc dĩ tí nào. Tụi mày đã bị chúng nó lừa.
2. Quan điểm của Giáo Hội và hầu hết giáo dân về những cuộc đàn áp và mâu thuẫn ở trên.
Nói về các mâu thuẫn trong lịch sử này, có một vài điều sau đây cần được làm rõ để giúp cho bài viết được khách quan nhất có thể:
- Thứ nhất, xét trên bối cảnh và góc nhìn của lịch sử. Bối cảnh của các triều đại Vua Chúa lúc ấy vẫn là thời phong kiến, được kế thừa và ảnh hưởng bởi Bắc Quốc và các quốc gia lân cận, đoạn này nói hơi chủ quan và cảm tính, nên hẳn là sẽ cảm thấy bị choáng ngợp và sợ hãi trước các ý niệm, concept và văn hóa của Tây phương, trong đó bao gồm cả một tôn giáo mới toanh hoàn toàn và chẳng ăn nhập tí nào với nền văn hóa của đất nước mình cả.
Các lãnh đạo Á Châu sợ chúng sẽ phát triển và trở nên lớn mạnh, lấn át đi cả những giá trị văn hóa của đất nước mình, và các biện pháp đàn áp được đưa ra ban đầu là khá hiển nhiên và là quy luật tất yếu. Nền văn hóa, văn minh Tây Phương hiện đại, đi trước cả bao nhiêu trăm năm với nhiều vĩ nhân và thiên tài, chẳng có lẽ nào lại không sợ bị họ lấn át.
+ Ví dụ như khi Thiên Chúa Giáo cập bến ở nước Anh Cả:"Đức tin Kitô giáo lần đầu tiên được đưa đến Trung Quốc vào năm 635 sau Công nguyên bởi các nhà truyền giáo Ba Tư [...] Người Ba Tư đã dịch một phần Kinh thánh và các tài liệu khác sang tiếng Trung Quốc, thường sử dụng các thuật ngữ Đạo giáo và Phật giáo để truyền đạt ý nghĩa của chúng. Nhưng do cuộc đàn áp nghiêm trọng dưới thời hoàng đế Đường Vũ Tông (Lý Viêm) vào năm 845 sau Công nguyên, nó đã mất đi chỗ đứng ở Trung Quốc, nhưng vẫn tiếp tục gây ảnh hưởng Cơ đốc giáo trong các bộ lạc ở biên giới phía bắc Trung Quốc. Giữa thế kỷ thứ chín và thế kỷ thứ mười chín, người Công giáo La Mã và người Tin lành đã thực hiện nhiều nỗ lực khác nhau để truyền Phúc âm đến Trung Quốc. Nhưng không có nhiều người cải đạo được. Mãi cho đến khi có bước tiến lớn của phong trào truyền giáo Phúc âm vào thế kỷ 19 thì người ta mới đạt được những tiến bộ đáng chú ý."[5]
https://preview.redd.it/jncsjh7l4j0d1.png?width=1200&format=png&auto=webp&s=986797e36cb590c98500325df51de7e13426d61f
+ Các tu sĩ dòng tên thời đó qua Trung Hoa để tìm hiểu Trung Hoa và truyền bá đạo Ki Tô. Họ đem khoa học để giúp đỡ triều đình, được cả lòng vua và đại thần; mà khôn kheo biết tôn rọng tục lệ Trung Hoa, Ki Tô giáo rất khắt khe, tuyệt đối cấm tín đồ thờ thần nào khác, chỉ được thờ Đức Chúa Trời thôi, các tu sĩ Dòng Tên, khoáng đạt hoặc mềm dẻo hơn, để tín đồ Trung Hoa tiếp tục thờ Khổng Tử vì họ nghĩ rằng Khổng Tử không phải là một vị thần, thờ Không Tử chỉ để tỏ lòng ngưỡng mộ một đại luân lí gia thôi. Họ cũng không cấm thờ phụng tổ tiên nữa, vì cúng vái ông bà cha mẹ đã khuất là tỏ lòng nhớ ơn các người, kính trọng các người như khi các người còn sống.[5]
+ Ki Tô giáo cấm sự sùng bái ngẫu tượng (idolâtrie) mà thờ Khổng Tử, và thờ tổ tiên không phải là thờ ngẫu tượng như Diêm Vương, ông Thiện, ông Ác, thần Tài…Nhưng các tu sĩ dòng Thánh Dominique và dòng thánh François d’Assise trái lại, chẳng hiểu tục lệ, truyền thống Trung Hoa, mạt sát cả thần học và lễ nghi Trung Hoa, cho là phát minh của Quỉ, phản đối kịch liệt Dòng Tên, trình lên với Giáo hoàng, và năm 1704 Giáo hoàng phái một nhà truyền giáo, Tournon, qua Trung Hoa bắt Dòng Tên phải tuân lệnh Giáo hoàng, cấm tín đồ Trung Hoa thờ Khổng Tử, tổ tiên; tu sĩ Dòng Tên nào không tuân lịnh thì phải rời Trung Hoa liền.
+ Vua Khang Hi rất có thiện cảm với Ki Tô giáo, giao các hoàng tử cho tu sĩ Dòng Tên dạy dỗ, có hồi ông có muốn theo Ki Tô nữa với một số điều kiện nào đó. Khi Giáo hoàng cấm các tu sĩ Dòng Tên như trên, ông rất bất bình, Giáo hoàng là ai mà dám xen vào việc nước của ông như vậy? Và ông liền nhốt Tournon vào khám ở Macao; ít năm sau Tournon chết trong khám. Đồng thời ông ban một sắc lịnh đuổi hết những tu sĩ Ki Tô giáo nào không theo những nguyên tắc của Matteo Rici (tức của Dòng Tên).
=> Từ các sự kiện này, sau khi các giáo sĩ người Bồ đi thuyền đến Việt Nam để truyền giáo thì các đời Vua - Chúa trong lịch sử Việt Nam cũng đã sử dụng lại cùng những biện pháp tàn sát, sát phạt cách vô lý và ác ôn, máu lạnh giống như nước Anh Cả vậy.
Để có một góc nhìn đa chiều và khách quan hơn thì các tu sĩ người Bồ và Pháp này cũng đã nhận lệnh từ Giáo Hội Tây Phương để đi đến hầu như tất cả các nước, trong đó bao gồm Châu Á. Một trong những mục đích đầu tiên của họ là để chiếm lĩnh quyền sử dụng những phần đất, hoặc có thể thêm vào một ý là để chuẩn bị cho công cuộc đô hộ về mặt văn hóa và tôn giáo, ở Việt Nam trước bằng cách xây dựng nên những nhà thờ, nhà dòng, nhà nguyện, đền thờ.
- Thứ hai, xét trên quan điểm của giáo hội Công Giáo đối với lịch sử du nhập và phát triển, Tổng Giáo Phận Sài Gòn đã viết:
"Tìm lại dòng lịch sử không phải là chúng ta muốn khơi lại những kỷ niệm đau buồn, những mối bất hòa, xung đột, nhưng là để giúp nhau nhận ra hồng ân Thiên Chúa trong mọi biến cố thăng trầm, tạo nên sự cảm thông giữa mọi thành phần dân tộc và xây dựng nền văn hoá Công giáo Việt Nam (GHVN) theo đường hướng hiệp thông và đối thoại của Công Đồng (CĐ) Vaticanô II đã được Đức Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II nhiều lần nhắc đến."[6]
Như lời Ðức Thánh Cha Gioan Phaolô II trong sứ điệp gửi cho Hội Ðồng Giám Mục Việt Nam dịp kỷ niệm 25 năm thành lập (1960-1985):
"Nếu hạt giống hôm qua gieo vào lòng lịch sử đã có một quá khứ oai hùng, cũng sẽ bảo đảm muôn phần phong phú cho tương lai mùa hoa nở trong vườn hoa Giáo Hội Việt Nam của quý chư huynh "[7]
Hay như Linh Mục Phao lô Nguyễn Thành Sang đã viết trên trang Hội Đồng Giám Mục Việt Nam:
https://preview.redd.it/65loirpo4j0d1.png?width=660&format=png&auto=webp&s=ce85e289adfac870f3f754e6e7789990b465a671
"Nói đến lịch sử, chúng ta thường nghĩ ngay đến quá khứ. Mỗi con người, mỗi gia đình, mỗi cộng đồng, mỗi dân tộc đều có quá khứ của mình. Và chúng ta thấy rõ quá khứ là thành phần quan trọng tạo nên căn tính của mỗi người, mỗi gia đình, mỗi cộng đồng, mỗi dân tộc ở hiện tại và cả tương lai. Vì có quá khứ, nên những thời điểm quan trọng thường được nhớ đến: những niềm hạnh phúc, những nỗi xót xa, những hạnh ngộ, những chia lìa, những được mất... Chúng ta gọi đó là ký ức lịch sử. Ký ức lịch sử giúp mỗi người, mỗi gia đình, mỗi cộng đồng, mỗi dân tộc hiểu rõ chính mình hơn ở hiện tại."[8]
Như đã trích dẫn ở phần [c] phía trên, một trong những giai đoạn mà Công Giáo bị đàn áp ác liệt nhất hẳn phải là vào những năm cuối thế kỷ 19 với hai phong trào đình đám là Văn-Thân và Cần-Vương, và rất nhiều cuộc đàn áp lớn khác sau đó. Và con số người Công Giáo tử vong sau hai chiến dịch này chắc chắn vẫn còn chưa đầy đủ và không chỉ nằm trong vỏn vẹn sáu chục nghìn người.
"Các vị vua chúa cho rằng đạo Công giáo dạy nhiều điều trái ngược với luân thường đạo lý khi cổ vũ ý niệm dân chủ cho rằng mọi người đều là anh em con của một Đức Chúa Trời và không ai có quyền sinh sát trong tay như ông vua trong chế độ quân chủ, cổ vũ hôn nhân “một vợ, một chồng” trái với tục đa thê có từ lâu đời trong xã hội, và chủ trương nam nữ bình đẳng đi ngược với quan niệm ngàn đời của Nho giáo “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Hàng chục ngàn giáo dân (khoảng 30.000) đã bị giết chết chỉ vì muốn bảo vệ đức tin và những sự thật đó. Họ chấp nhận bị tù đày, bị ngược đãi, bị cướp bóc tài sản, bị phân sáp vào các làng người không có đạo để làm nô lệ chứ nhất định không bỏ đạo. Trước tình cảnh đó, các vị thừa sai nước ngoài đã đi tìm một giải pháp mới, khiến cho sau này người Pháp có điều kiện can thiệp và xâm chiếm Việt Nam bằng vũ lực" \6])
Qua những cuộc đàn áp xuyên suốt lịch sử này, danh sách các Thánh Tử Đạo Việt Nam lên đến 117 người, trong đó có một Á Thánh khá nổi tiếng với đại đa số người Việt nói chung, đó là Cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp - một linh mục đứng ra bảo vệ mạng sống cho các giáo dân cùng bị bắt như mình và đã bị sát hại vào năm 1946.
Trong phần "4.1. Giai đoạn thử thách (1802-1886)", mục "Đi tìm con đường sống", TGP Sài Gòn viết rằng:
"Câu trả lời đơn giản là người Công giáo thời đó muốn đi tìm con đường sống trong cái lẽ tử sinh của kiếp người. Hơn nữa, với những sắc dụ cấm đạo, nhiều người đã gặp khó khăn trong việc học hành, thi cử, làm lụng, bán buôn. Có người còn bị đày ải, giết hại. Họ vẫn muốn sống với tất cả niềm vui của Phúc Âm và muốn chứng minh những sự thật của Phúc Âm."[6]
Cũng trong mục này có viết:
"Về phương diện kinh tế, người theo đạo cực khổ tư bề vì bị áp bức bởi bọn cường hào ác bá trong làng, vì sưu cao thuế nặng, vì bị cấm hành nghề. Họ chỉ còn cách từ Bắc xuôi vào miền Nam, đến những phiên trấn mới mở, sống chung với những kẻ bị kết án lưu đày, cùng che giấu lai lịch của mình bằng những tên gọi trống không: anh Hai, chị Ba, cô Tư... để được yên thân giữ đạo. Họ sống đùm bọc lẫn nhau, coi nhau như anh em họ hàng, nên gọi là “họ đạo” hay “giáo họ”, truyền nghề cho nhau để cùng làm cùng hưởng, làm ra cái gì cũng phải thật tốt, bán ra cái gì cũng phải thật rẻ, lúc nào cũng nói thật, nói thẳng để khỏi làm “ô danh Chúa và nhục cho người có đạo”. Nhờ đoàn kết yêu thương như thế, người có đạo luôn sống sung túc, nên mới có câu “theo đạo lấy gạo mà ăn."[6]
Quan điểm cá nhân của tao, cũng như các giáo dân, về những sự kiện đàn áp, trên phương diện là một người Công Giáo, đó là: không cần phải quá tiêu cực hay quá bi lụy về những sự kiện trong quá khứ để ôm thù hằn; người Công Giáo không bao giờ được giữ một tư tưởng độc hại như thế. Vì sao? Vì nó vốn đã qua rồi và dù ta dù có nói dài mãi cũng không thay đổi được gì, chỉ nên ghi nhớ và tập trung sống cho hiện tại.
https://preview.redd.it/ijmojfiu5j0d1.png?width=1208&format=png&auto=webp&s=fdd9db6af67d197ce3c06e4557db12e592b46637
Điều sáng suốt và chính xác nhất cần phải làm đó là vạch trần được những tội ác này qua một góc nhìn văn minh, tha thứ và hợp thời đại hơn, được thể hiện qua tinh thần Công giáo. Tinh thần đó được thể hiện như thế nào? Ở trong hai câu sau đây:
"Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm" ( Lu-ca 23,34)
Hay,
"Nếu ai bị vả má bên phải, thì hãy giơ ra cả má bên trái nữa” (Mát-thêu 5,39).
Cả hai câu Lời Chúa này đều hướng đến một tinh thần chung gọi là "tha thứ cho kẻ thù" đầy riêng biệt mà hầu hết các giáo dân Công Giáo như tao đã được rèn giũa và ghi nhớ kể từ thuở nhỏ.
Đó là nói theo kiểu sách vở của Kinh Thánh. Nếu nói theo kiểu con người bình dân trần thế thì đó gần như là một cách chiến thắng, vì cơ bản là: bố cao thượng hơn chúng mày, những thằng tội phạm, thằng giết người, thằng bắt nạt,...Thằng phạm tội lỗi vô lý với tao là thằng thua cuộc, và tao không có lý gì phải ghanh đua hay ghen ghét đối với một thằng như thế, nó sẽ hạ thấp nhân phẩm và danh dự của tao khi làm phép so sánh ấy mất.
Đây là nói theo kiểu phường chợ búa, nhưng Hội Thánh không có dạy như thế nên tao xin rút lại câu vừa rồi.
Tinh thần của người Công Giáo thì đã nói ở trên. Nó không phải là lúc nào cũng luôn trong trạng thái thù như tụi mày vẫn nghĩ, vừa mất thời gian mà lại chẳng được tích sự gì, chỉ có thể nhìn lại các sự kiện này như một vết đạn bắn trượt bay qua vai: Cảm ơn vì đã có các Thánh Tử Vì Đạo, chính vì thế Công Giáo mới được lớn mạnh như ngày hôm nay, bằng sự hy sinh cao cả, không phải bằng cầm đao cầm súng lên bắn nhau đoàng đoàng như mấy thằng đầu đường xó chợ.
Và chỉ riêng điều này thôi đã cho thấy sự khác biệt to lớn đối với tinh thần hiếu chiến, máu lạnh của thằng đản cọng sả, mà tụi mày hay thường so sánh hai thứ đéo liên quan với nhau, thì hôm nay tao so sánh giùm cho đây. Lần sau đỡ phải hỏi.
3. Sự lợi dụng bàn đạp phát triển của Công Giáo để tuyên truyền mị dân.
https://preview.redd.it/96uk07b55j0d1.png?width=600&format=png&auto=webp&s=695685d5a2b33af7a94f49dbe3897acab6241c8b
"Từ ngày 8 đến 11-3-1955, 191 đại biểu, trong đó có 46 linh mục, tám tu sĩ và 137 giáo dân đã về thủ đô Hà Nội dự Đại hội thành lập Ủy ban Liên lạc những người công giáo Việt Nam yêu Tổ quốc, yêu hòa bình, với tôn chỉ là: Nâng cao tinh thần kính Chúa, yêu nước của người công giáo. Cùng toàn dân củng cố hòa bình, thực hiện thống nhất đất nước bằng tổng tuyển cử tự do, tạo điều kiện để hoàn thành độc lập dân chủ trong toàn quốc. Đoàn kết với toàn dân, đập tan mọi âm mưu lợi dụng tôn giáo của đế quốc. Tôn chỉ đúng đắn đó đã mau chóng được sự tán thành của nhiều giám mục, linh mục, tu sĩ và giáo dân cả nước."[9]
Chẳng hạn gần 2 năm vừa qua có một sự kiện có thể xem là chấn động trong toàn thể cộng đồng CG Việt Nam, đó là về ông Linh Mục Gioan Baotixita (JB) Hồ Hữu Hòa. Một người quá khứ từng là đảng viên, đệ của Vũ Nhôm, và là một thầy bói đã từng bị kết án hơn 2 năm tù giam.
https://preview.redd.it/9ufhg7jk5j0d1.png?width=1280&format=png&auto=webp&s=8229a3b6cc49585f4fd811010a2f1efde44e7a6a
Cả Giáo Hội và giáo dân Việt Nam sau khi biết được thông tin này thì cực kỳ tức giận và chỉ trích ông Hòa thậm tệ, nhưng sau đó nhờ các linh mục lên viết bài phân tích và giúp hạ hỏa lại thì "vụ án" mới chìm dần xuống. Để nói đúng sai về sự vụ này thì không có gì nhiều. Rất nhiều linh mục hiện tại có quá khứ là đảng viên hoặc từng làm cho các cơ quan nhà nước, nhưng khi họ thụ phong và thực hiện sứ vụ truyền giáo thì họ vẫn là những người dẫn dắt giáo dân trên con đường vác thập giá Chúa.
https://preview.redd.it/cfx2uivj5j0d1.png?width=1280&format=png&auto=webp&s=b75018b8085cf3490f2b3b5bc73fa4b1dcebeee8
Cho nên công kích cá nhân, nhục mạ JB Hồ Hữu Hòa không phải là một con đường đúng đắn nên làm, mà Chúa cũng không có dạy công kích người khác. Vả lại, linh mục Hòa cũng đã phải đi học thần học 4-5 năm như bao người, chỉ là đang bị treo chén ở Giáo phận Vinh, nơi xuất phát của ông, nhưng được làm lễ ở Giáo phận khác.
Hai chữ "dẫn dắt" ở đây rất quan trọng. Các giáo dân sợ sẽ có ngày vô tình bị "dẫn dắt" bởi sự cài cắm về từ ngữ, ý niệm cũng như cách truyền đạt, truyền tải thông điệp của những linh mục có quá khứ là đảng viên như trên. Chẳng qua họ quá lo xa mà thôi.
Theo như tao, một giáo dân gần ba chục năm đi lễ và tham gia các hoạt động ở nhà thờ, thì người Công Giáo miền Nam hầu hết đều có tư duy phản biện chứ không phải loại nói gì thì nghe đó. Ngay cả ông nội tao với hội bạn của ổng cũng khịa mấy ông linh mục như hát hay mỗi khi ổng đưa những ví dụ phiến diện, một chiều, vô lý, không liên quan vào các bài giảng của mình, hay thực hiện những chiến dịch không phù hợp, không thiết thực, hay chụp ảnh tự sướng trên phở bò hơn là truyền giáo,...Sự tự do là ở đó, mày được quyền phê phán, chỉ trích, chê bai nếu họ có làm gì đó không tốt với cái chức danh của mình, ở đây là chức sắc tôn giáo.
Gần đây đang có các tin đồn và đủ thứ lùm xùm về bộ phận các giám mục và ban trị sự Công Giáo ở Giáo Phận Vinh ngoài Nghệ An, về việc đản cài cắm cán bộ vào các chức sắc.
Thật vậy, phò có phò xuất gia, Cha thì cũng có Cha đồng chí. Theo đạo, theo Chúa chớ không phải lúc nào cũng nên theo Cha. Các linh mục chỉ là người dẫn đường, điều hướng, hỗ trợ giáo dân trở lại chính đạo để không phạm tội lỗi, sống đời sạch trong. Nhiều người ngoài cố tình không hiểu lại cứ tưởng các Cha là nhất, thật ra là nhì là ba thôi. Bên Vatican ít nhất cũng là nhì.
https://preview.redd.it/l8w1oqkx5j0d1.png?width=512&format=png&auto=webp&s=92f2b8924fc000d4730e8751c2d60fd80a7bfd2c
Và việc JB Hồ Hữu Hòa được nhậm chức ở trên kia cũng là một trong số các lùm xùm ấy.
Ở đây thì tao cần nhiều trích dẫn và ghi chép hơn bình thường nên tụi mày chịu khó đọc dài một tí.
"Tuy nhiên, những làng Công giáo trù phú kia lại trở thành mồi ngon cho một số người, nhất là khi những người này được thúc đẩy cướp phá, nhân danh lòng ái quốc trong phong trào Văn Thân. Để đối phó trong cơn bách hại gắt gao, người có đạo rủ nhau trốn vào những nơi hoang vu, phá rừng làm rẫy như La Vang, Trà Kiệu ở miền Trung và nhiều vùng xa, vùng sâu ở miền Nam. Không ngờ, chính lối sống này lại làm cho quê hương phát triển về mặt kinh tế, mở mang bờ cõi quốc gia.
Đến đây, ta có thể hiểu tại sao đạo Công giáo lại phát triển nhanh chóng ở Việt Nam vì đạo chỉ cho người dân con đường sống khỏe mạnh, tốt đẹp, khôn ngoan, sung túc, cao quý, xứng với phẩm giá con người. Vì thế, dù phải chịu đựng thiệt thòi, bất công, thậm chí bị giết hại, nhiều người vẫn theo đạo cũng như các tín hữu vẫn trung thành với Chúa và yêu thương nhau. Số tín hữu vẫn không ngừng gia tăng trong cả 2 miền Nam Bắc ngay trong những giai đoạn thử thách cam go nhất."[6]
Để nói sơ sơ về Giáo Phận Vinh thì mời đọc về sự kiện sau.
https://preview.redd.it/ienmid269j0d1.png?width=800&format=png&auto=webp&s=bbce22a2573d8f320f9d10a2cb36d31d47aec2cc
"Ngày 12/6/1987, tại Hội thảo khoa học “Bác Hồ với Huế - Huế với Bác Hồ” do Thành ủy Huế tổ chức nhân dịp kỷ niệm lần thứ 30 ngày Bác Hồ về thăm Đồng Hới - Quảng Bình, lúc đó thuộc tỉnh Bình - Trị - Thiên, linh mục Nguyễn Văn Ngọc đã kể một kỷ niệm không bao giờ quên của đồng bào Công giáo xứ Huế về đức bác ái bao la của Bác Hồ:
Năm 1949, Việt Minh bao vây kinh tế thành phố Huế. Linh mục Nguyễn Văn Ngọc, khi đó, đảm đương công việc ruộng đất của Nhà Chung tại giáo xứ Lương Văn, có trách nhiệm cung cấp lương thực để đài thọ cho 600 linh mục, chúng sinh dòng tu nam, nữ của thành phố. Trong điều kiện Huế bị bao vây, linh mục không có cách nào chở được số lúa gạo vào thành phố cho Nhà Chung ăn tiêu.
Linh mục rất lo lắng, đem chuyện này thưa lại với đồng chí Quế, lúc đó là cán bộ Việt Minh của mặt trận Thừa - Thiên - Huế, vẫn có liên lạc với giáo xứ Lương Văn. Sau một hồi suy nghĩ, đồng chí Quế khuyên linh mục Ngọc nên viết thư xin phép Bác Hồ, đồng chí sẽ cố gắng tìm cách chuyển giúp.
Không còn cách nào khác, linh mục Ngọc đánh bạo viết thư lên Cụ Chủ tịch, thực lòng cũng không dám hi vọng sẽ đến được với Bác Hồ trong hoàn cảnh chiến tranh, Người lại ở quá xa và bận rộn trăm công nghìn việc lớn lao của đất nước.
Thật bất ngờ, một tháng sau, đồng chí Quế chuyển đến cho linh mục Ngọc một cái thiếp có chữ ký và dấu của Cụ Chủ tịch. Nội dung gồm hai điểm:
1- Cho phép linh mục Nguyễn Văn Ngọc được phép chở 9000 thúng lúa lên thành phố Huế trong vòng một tháng để trợ cấp cho Nhà Chung.
2- Linh mục Ngọc được tự do đi lại trong tỉnh Thừa Thiên để coi sóc ruộng đất của Nhà Chung, tiếp tục trồng cấy, không được để ruộng đất bỏ hoang.
Nhờ có giấy phép đặc biệt của Bác Hồ, linh mục Ngọc đã hoàn thành được nhiệm vụ, chở được lương thực lên thành phố, cứu nguy cho hơn 600 con người đang trong cảnh nguy ngập. Ai cũng mừng rỡ và hết lòng ca tụng Bác Hồ, vị Chủ tịch có lòng bác ái mênh mông của Chúa, tất cả vì lợi ích và cuộc sống của con người, không phân biệt lương hay giáo. Bác Hồ đúng là hiện thân của chính sách đại đoàn kết dân tộc, đại đoàn kết tôn giáo.
Để kỷ niệm và ghi ơn Bác Hồ, vị giám mục người Pháp địa phận Huế đã gửi tấm thiếp của Người về Pa-ri và hiện nay tấm thiếp đó vẫn đang được trang trọng lưu trữ tại Hội Thừa Sai Pa-ri."
Theo 117 Chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh (Ban Tuyên giáo TW, Nxb. CTQG - 2007)
Nói về văn chương tuyên truyền rặn ỉa lợi dụng sự phát triển của CG thì có rất nhiều, nhưng chung quy lại thì tụi cảng và nhà lướt gộp chung chuyện sống đạo với chuyện thực hiện và nương theo các chính sách ngu dân của đản. Nhưng người Công Giáo không vì cái cá nhân mà lấn át đi cái chung. Chẳng hạn bài giảng hôm Chúa Nhật vừa rồi ngày 12 tháng 5 ở Giáo Xứ của tao.
Đại loại là Hội Thánh chỉ trích lối sống lúc nào cũng mơ mơ màng màng mà không quan tâm đến cái ở đời này là lan tỏa và thực hiện tình yêu thương giựa con người, đồng loại với nhau - cái gốc và điểm quan trọng nhất của tình yêu, và cũng đồng thời chỉ trích lối sống mà chỉ chăm chăm xây dựng tài sản ở đời này mà không quan tâm đến những tài sản vĩnh cửu trên thiên đường của mình.
https://preview.redd.it/gtgnckii9j0d1.png?width=639&format=png&auto=webp&s=8d2311032b604c116a6531655fd76befaddbc973
Những ý niệm này hầu hết nghe có vẻ xa vời với người ngoại đạo và lương giáo nhưng đối với giáo dân tụi tao thì đó là chuyện bình thường phải làm. Ý niệm này thường được gọi dưới 4 từ là "tốt đời, đẹp đạo", không hề có chuyện Hội Thánh Việt Nam cấm đoán người Công Giáo tham gia vào các tổ chức chính trị hay gia nhập Đảng Cộng Sản như vẫn thường được lan truyền.
Và một lần nữa, tụi mày lại bị dắt, không phải giáo dân nào cũng chống cộng. Không phải 9 nút nào cũng chống cộng như tao. Không phải 9 nút nào cũng là người Công Giáo. Đó là một ví dụ về thiên kiến kẻ sống sót. Và không phải cứ là người Công Giáo thì nghiễm nhiên là không thờ hay từ mặt tổ tiên. "Sự thiếu hiểu biết của con người là không có giới hạn, quan trọng là họ không chịu tự thân tìm tòi" (Câu này là của tao, khỏi tìm nguồn).
https://preview.redd.it/42rqwfll9j0d1.png?width=750&format=png&auto=webp&s=29522842803f4a94c0bff1a660cb2714a3dc5638
Và tao thấy có một vài sự ác cảm và quan điểm, lời đồn tai hại về người Công Giáo mà thường người ta hay nói, đó là các từ khóa sau: toàn phản động, cuồng tín, thờ ngẫu tượng, thiếu tư duy phản biện, ích kỷ, hẹp hòi, cổ hủ,...Các từ khóa này sẽ được giải thích rõ hơn vào mục 5 ở phần 2 tiếp theo.
(Còn tiếp)
submitted by fillapdesehules to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.14 09:21 Far-Theory6036 Chuyện dịch thuật

Ê mấy khứa! Bộ dân Miền Nam ít làm trong mảng dịch thuật lắm hả?tui đọc sách hay coi phim,anime thì tụi nhân vật toàn xưng hô “cậu-tớ” nghe khó chịu sao á!!
submitted by Far-Theory6036 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.14 06:06 Own-Interview-8546 phim hay nhe coi di

submitted by Own-Interview-8546 to u/Own-Interview-8546 [link] [comments]


2024.05.14 06:06 PrizeBig5927 coi phim cong anh

submitted by PrizeBig5927 to u/PrizeBig5927 [link] [comments]


2024.05.14 05:34 Kindly-dude1 Làm thế nào để biến bò cái về thành người?

Dạo này sub nhiều bài viết chủ đề “Con bồ tao là bò đỏ” quá nên tao sẽ lên bài viết này để chia sẻ kinh nghiệm cho các huynh đệ thanh niên trẻ tuổi trong sub cách giúp cho con bồ trở lại làm người và thoát kiếp bò đỏ.
Thật hồng phúc cho những cô gái có thể tự nhận thức được thế nào là sự thật, và cũng hồng phúc cho những chàng trai nào có ở bên mình những nàng ấy. Nhưng sự thật là 90% bọn gái xung quanh mày sẽ “hồng” ở một mức độ nào đấy, dù ít hay nhiều. Vậy nên trang bị những kỹ năng cần thiết để khiến gái quay xe về làm người là rất quan trọng.
Nói sơ qua về cá nhân tao, thời sinh viên tao đã có tổng cộng 4 con ghệ, 2 con trong số đó là bò đỏ chính hiệu, đỏ rực rỡ luôn. Một con là chức phó gì đấy trong đoàn thanh niên Hôi Chết Mẹ, một con là con nhà cán bộ. Tốt nghiệp xong thì tao đi nước ngoài nên từ đó tới giờ cũng không gặp bò đỏ mấy nữa.
Tao đã tự diễn biến tự chuyển hóa từ khi còn học cấp ba nên sự tiếp xúc với chúng nó khiến tao tưởng như mình đang nói chuyện với hai con robot. Đéo gì chứ, đến mấy cái môn tư tưởng với mác lê mà chúng nó còn ngồi nghe một cách say sưa, phát biểu hăng hái thì biết rồi. Nhưng sau một thời gian quen tao thì cũng bị tẩy não ngược hết. Con bé nhà làm cán bộ còn có lần bảo tao là giờ nó đéo thể nghe một cách bình thường các bài “giáo huấn” của nhà nó và ở trường về yêu nước yêu đảng nữa. Nó nói “giống như có mỗi anh với em đang tỉnh còn quanh em ai cũng đang ngủ”.
Tao kể ra không phải để khoe mà là để chúng mày thấy tao ít nhiều có kinh nghiệm trong cái vấn đề này. Các kế sách tao đưa ra đều khá dark và thực tiễn chứ éo có mộng mơ mộng tinh gì cả, vậy nên chống chỉ định mấy thằng simp lỏ, cửa dưới, hầu hạ gái, thờ gái, nhát gái, feminist. Lý do tại sao, lát nữa đề cập. Nếu thuộc cái diện này thì mời lượn sang chỗ khác, đọc xong sốc văn hóa đừng bảo tại tao. Ngoài ra thì cũng chỉ áp dụng trong trường hợp gái mới, còn nếu đang là người yêu sẵn rồi (khoảng hơn 2 3 tháng gì đấy) mà lòi ra nó là con bò đỏ thì... Chơi nốt rồi kiếm cớ chia tay sớm đê, hehe.
Trước hết chúng mày cần phải hiểu một điều: tại sao gái nó lại làm bò đỏ? Vì nó tin, vì nó bị tẩy não, vì nó bị nhồi sọ từ bé tới lớn? Các câu trả lời trên đều đúng, nhưng chưa đủ. Nó chỉ là điều kiện cần. Bọn mày trả lời như thế là thiếu, không hiểu tâm lý phụ nữ, không hiểu bản chất con người.
Điều kiện đủ nằm ở yếu tố CẢM XÚC. Chúng ta đều biết đàn bà thiên về cảm xúc hơn đàn ông rất nhiều. Cái này không phải chê đàn bà mà sự thật nó là như thế, thằng nào thích phản đối thì kệ con mẹ mày, đéo muốn chơi theo quy luật sau này gặp họa thì tự đi mà chịu, đừng trách không ai nói trước.
Đàn bà có thể trở nên giàu cảm xúc thường xuyên và thể hiện ra bên ngoài nhiều hơn đàn ông, cả một cách vô thức lẫn ý thức. Cảm xúc cũng ảnh hưởng tới suy nghĩ, quyết định, và hành vi của đàn bà nhiều hơn đàn ông.
Vì vậy nên một khi tìm thấy một cái gì đó có thể khuấy động cảm xúc mãnh liệt, đàn bà sẽ mê nó vô cùng. Tại sao đàn bà nó lại thích phim tình cảm drama sướt mướt Tàu Hàn? Các ông đừng tưởng đàn bà nó thích bộ phim, cái nó thích là cái cảm xúc mà bộ phim mang lại cho nó.
Và tư tưởng chính trị cũng giống như thế. Cái gì làm cho gái dạt dào cảm xúc, nó sẽ sống chết mà tin theo và một mực tôn thờ nó. Đấy là lý do tại sao cánh tả phương Tây thu hút đàn bà nhiều đến thế, vì nó đánh vào cảm xúc đàn bà quá mạnh, bao gồm (nhưng không giới hạn):
Ốp các thứ trên vào trường hợp bò cái (cộng với một số loại cảm xúc khác được khuấy động như lòng yêu nước, yêu quê hương, ngạo nghễ, tình đồng bào, hả hê trước phe thua cuộc, ăn cây nào rào cây đó, vân vân), thì thấy ngay. Khuấy động cảm xúc rất mạnh. Không phải ngẫu nhiên tại sao lại có những thứ như “hội phụ nữ”, “ngày phụ nữ Việt Nam” đâu nhé. Phụ nữ đóng vai trò rất lớn trong tuyên truyền và nhồi sọ đấy, chính là vì cái lý do trên. Cơm sườn hiểu rất rõ cái này.
The feminine section of the proletarian army is of particularly great significance. The success of the revolution depends on the extent to which women can take part in it” - Lenin. Tạm dịch: “Bộ phận nữ giới của đội quân vô sản có vai trò vô cùng lớn. Cách mạng thành công hay không phụ thuộc vào việc phụ nữ tham gia cách mạng sâu rộng đến đâu”.
Chốt lại phần trên: lý do quan trọng nhất khiến một đứa con gái trở nên cuồng cảng, cuồng xã nghĩa, cuồng cơm sườn là bởi vì những thứ đó khuấy động cảm xúc của chúng nó rất mạnh. Một khi đã làm được điều đó, nó sẽ nhất nhất mà đi theo.
Bởi vậy nên để biến một con bò cái về làm người thì khó hơn một thằng bò đực rất nhiều. Thằng bò đực sẽ vỡ mộng khi cho nó đủ nhiều thời gian, trải nghiệm, và sự chỉ bảo đúng đắn, bởi dù sao bản chất đàn ông cũng không cho phép nó tin vào khẩu hiệu mà phải là logic, fact. Nhưng bò cái thì rất khó, kể cả khi nó thấy “có cái gì đấy sai sai” nhưng nó vẫn cứ chọn hùa theo, bởi vì cái yếu tố cảm xúc đó.
NHƯNG, một chữ nhưng to đùng ở đây. Cái niềm tin nào có nền tảng là cảm xúc thì cũng như lâu đài trên cát. Có thể sụp đổ rất nhanh. Bởi lòng trung thành được xây dựng trên nền tảng cảm xúc thì không bao giờ bền vững. Thế nhưng tại sao nhiều thằng lại thất bại trong việc “chuyển hóa” con bồ mình vậy?
Vì chúng mày đều tiếp cận sai cách. Chúng mày làm từ ngọn trở xuống, tức là cho ghệ tiếp cận các loại thông tin trái chiều, như tao thấy một vài thằng đề xuất nào là kumahuy, rồi Hội Đồng Cừu, BPTC. Rồi thì tranh luận, đối thoại, nói chuyện, bla bla với hy vọng có thể “khai sáng”, “khai phóng” cho gái. Tất cả những cái này đều là hạ sách.
Vì sao hạ sách? Vì chúng mày sai một cái rất căn bản: đàn bà là sinh vật CẢM XÚC chứ không phải thuần logic như đàn ông. Chúng mày tiếp cận vấn đề theo góc nhìn của thằng đàn ông, nghĩ rằng nếu cho gái tiếp cận với sự thật, fact, lý lẽ thì nó sẽ hiểu ra. Sai lầm. Không khác gì chúng mày chửi nó ngu dốt, thiếu hiểu biết. Chúng mày chỉ càng bơm cho cái tôi của gái phình to ra và kích hoạt cái cơ chế phản kháng tự động. Chính vì vậy, cãi nhau với gái là hạ sách.
Tao hiến kế cho chúng mày là hãy tiếp cận vấn đề từ GỐC thay vì từ NGỌN. Gốc rễ vấn đề ở đây, như đã phân tích ở trên, là CẢM XÚC. Vậy thì chốt lại chúng mày phải là một cái thế lực có khả năng khuấy động cảm xúc phụ nữ còn mạnh hơn cả tuyên giáo. Tới lúc đó, cái sự trung thành dựa trên cảm xúc của gái sẽ chuyển sang mày.
Cái này có dễ không? Đéo dễ chút nào. Như ở trên đã nói, tuyệt đối chống chỉ định simp lỏ, thờ gái, feminist. Cái này sẽ đòi hỏi mày phải là một thằng MAN, ĐÀN ÔNG, cho ra dáng thằng đàn ông. Nó đòi hỏi mày phải dành thời gian ra mà tu tập rèn luyện bản thân, phát triển cuộc sống. Nó buộc mày phải trở nên kỷ luật, có mục tiêu rõ ràng, chăm chỉ, chịu khổ, nếm mật nằm gai.
Mày không thể giảng giải cho gái bất cứ cái gì nếu mày nằm ở cửa dưới trong mối quan hệ. Nó sẽ coi mày không khác gì thằng em trai, con chó cún. Mày hãy muốn bản thân mình trở thành một thằng khiến gái phải TÔN TRỌNG trước đã. Tức là mày phải có trong tay những thứ làm nên giá trị thằng đàn ông. Khi mày ở cửa trên, gái sẽ tôn trọng mày, nó sẽ nghe những gì mày nói và nó sẽ bớt có xu hướng phản kháng lại, như kiểu nói chuyện với một người anh trai sõi đời.
Tiền bạc địa vị thì rõ ràng rồi. Nhưng không phải tất cả, bằng chứng là tao thời sinh viên nghèo kết xác vẫn tán gái được. Mày phải là một nhân vật có cái gì đó vượt trội so với những thằng khác và so với gái, để gái phải tôn trọng mày. Thời sinh viên trên răng dưới dái cầm lái xe wave thì chỉ cần mày có cái SỨC MẠNH (thể hiện ở cơ bắp, thể thao), cái TINH THẦN (để đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu mà sống, không khụy lụy gái) và cái TRẢI NGHIỆM, THÔNG THÁI để có thể có những cuộc hội thoại thú vị (và một phần nào đó là TUỔI TÁC, không nên lái máy bay và cũng hạn chế mấy con bằng tuổi thôi vì chúng nó thường chỉ coi mày kém hoặc ngang hàng). Vậy nên xách cái mông ra phòng tập gym đi, ra ngoài trải nghiệm cuộc sống nhiều vào, và chăm chỉ cày cuốc để mà có tiền.
Đấy là cái việc thứ nhất mày cần làm. Một lần nữa, điều kiện CẦN, không phải điều kiện ĐỦ.
Đây mới là đoạn tà đạo đây này, mấy thằng nice guy feminist né ra hết nhé.
Làm sao để thao túng cảm xúc của gái, để gái luôn dạt dào cảm xúc với mày và chỉ mày chứ không phải với mấy thằng bụng phệ tuyên giáo.
Nhìn vào cái này đi. Đồ thị hình sin.
https://preview.redd.it/xgym0uzr9b0d1.png?width=975&format=png&auto=webp&s=47409c55798e55f0208dfb4182ff08f508f584dc
Cái này thì có gì đặc biệt?
Nếu mày đã có sẵn những điều kiện cần ở trên (mày là một thằng được gái tôn trọng và mày nằm ở cửa trên trong mối quan hệ), thì mày hãy điều khiển cho cảm xúc của gái như cái đồ thị này. Là mày coi như nắm thóp cảm xúc của ả. Mày thắng.
Lúc thì tâng cho ả lên chín tầng mây, để ả được say trong cảm giác yêu thương hạnh phúc, cho ả cảm giác như thể mày là thằng hoàng tử bạch mã còn ả là nàng lọ lem, ả là cô thư ký Kim còn mày là chủ tịch Lee, mày có thể chiến cả thế giới này để bảo vệ ả. Lúc thì cư xử mất dạy chút, chọc vào cái tôi của ả, cho ả được ăn bơ cả buổi, khuấy động các loại cảm xúc như ghen, bực, lo lắng, bồn chồn; nói “không” với ả, ả làm gì sai thì phê bình thẳng thắn.
Lúc khác lại cho ả những cảm giác mà có lẽ trong cả cái môi trường sống của ả thì chỉ có mình ả là người đàn bà duy nhất được trải nghiệm, chẳng hạn thời sinh viên tao từng đi thi đấu mấy trận kickboxing nghiệp dư và thỉnh thoảng tao lại dắt con ghệ tao theo để nó được trải nghiệm cảm giác nhìn người yêu đấm đá loạn xạ trên sàn thi đấu, hú hét cổ vũ bên dưới, lo lắng bồn chồn khi thấy người yêu sắp đánh nhau... đó là một thứ mà không một đứa con gái nào khác ở trường tao được trải qua (vì tao không biết ai khác ở trường tao cũng đánh kickboxing giống tao hồi đó).
Đấy là cách mày có thể đưa gái lên một chuyến tàu lượn cảm xúc. Mày làm được điều này, con ghệ sẽ bám mày. Vì cuộc sống con ghệ giờ đây đéo khác gì một bộ phim Hàn Quốc với đủ mọi cung bậc cảm xúc. Hãy nhớ: phụ nữ không muốn yêu ai đó, họ muốn được đau khổ vì tình yêu.
Tại sao mấy thằng simp gái tặng hoa đàn hát cho gái lại không thu được kết quả gì? Tại sao “hôn nhân là mồ chôn tình yêu”? Tại sao mấy con ghệ thi thoảng lại nói “Tao không biết nữa mày, ổng không được như hồi mới yêu tao”? Tại sao bad boy not good but good boy not fun?
Vì làm mất mẹ cái đồ thị hình sin kia chứ sao. Cứ đường thẳng băng băng chạy thì chuyện nó chán rồi muốn nghỉ chỉ là vấn đề thời gian.
Khi mày đã là một thằng mà gái tôn trọng, cộng với việc nó luôn được đi tàu lượn cảm xúc nhờ mày, nó sẽ quấn mày rất chặt và sẽ rất khó rời khỏi mày. Đến lúc đó thì mày có thể bắt đầu “khai phóng” cho nó.
Nhưng đến đây cũng phải cẩn thận. Không phải cứ đập fact vào mặt nó là ăn thua. Bọn mày phải hiểu rằng nó như người sống trong bóng tối quá lâu, khi ra ánh sáng sẽ phản ứng dữ dội. Việc tôn thờ cơm sườn đã là một phần của nhân cách nó rồi, nếu mày tìm cách nhồi cho nó những thứ đao to búa lớn ngay từ đầu thì sẽ không khác gì nói với nó rằng tất cả những gì nó tin vào từ trước tới nay đều là dối trá (dù đúng thế thật). Phản ứng sẽ rất dữ dội.
Mày hãy gieo cho nó những cái hạt giống thôi và để cho chúng tự nảy mầm. Đi từ cái nhỏ tới cái lớn. Và đừng có tranh luận, cái hạ sách nhất của bọn mày là tìm cách tranh luận với gái. Giữ cuộc hội thoại như cuộc kể chuyện giữa hai người mà thôi. Hãy nói như thể mày đang nói từ trải nghiệm của chính mày, bịa cũng được mà fact cũng được, bởi những cái đó sẽ khiến gái dễ đồng cảm nhất. Gái nó quan tâm chó gì chuyện bất công tham nhũng gì gì đấy ở đâu đâu. Lấy những cái ví dụ đơn giản, dễ thấy trong môi trường sống của bọn mày thôi.
Chẳng hạn như thời đó một cái ví dụ kinh điển của tao là việc bà cô khoa lý luận chính trị có hai thằng con trai quốc tịch Mỹ đế. Tao khơi gợi cái đó ra thôi, và bình phẩm vài câu châm biếm nhẹ nhàng, để cho gái nó có thể tự suy nghĩ. Chứ tao không nhảy bộp một cái vào việc cho nó xem những thứ như N10tv hay gì cả. Đến tận lúc tốt nghiệp tao còn không biết bất cứ một kênh nào và cũng chưa cho mấy con ghệ xem một cái gì trên mấy cái đó cả.
Dần dần khi nó có thể được thấy đủ nhiều thứ thì nó bắt đầu sẽ có những thắc mắc vụn vặt. Từ thắc mắc sẽ dẫn tới suy nghĩ hoặc đặt câu hỏi. Và còn ai có thể trả lời cho nó tốt hơn cái thằng người yêu mà nó luôn tôn trọng, kinh nghiệm dày dạn hơn nó, trải đời hơn nó, thông thái về nhiều mảng trong xã hội hơn nó? Mày trả lời, và cũng trả lời theo kiểu thủ thỉ tâm sự cuộc đời hơn là một bài thuyết giáo. Cái lợi của mày là ở chỗ đó, tuyên giáo vốn đã mang tính giáo điều và nhồi nhét thì giờ mày phải ngược lại: cảm giác nó phải thân tình, cá nhân hóa, gần gũi (một lần nữa, yếu tố cảm xúc). Đấy, rồi cứ dần dần mà đi lên.
Tổng kết lại, lý do cốt lõi khiến bò cái tồn tại là yếu tố cảm xúc. Vì vậy mày muốn giải quyết triệt để thì cái khả năng khiến cho gái dạt dào cảm xúc của mày phải mạnh hơn của tuyên láo.
Bài dài nhưng tao không muốn bỏ sót cái gì để cho bọn mày bức tranh toàn cảnh. Thấy hay thì cho tao một upvote. Còn thằng nào định chửi tao phân biệt giới tính bla bla này nọ thì cút, đéo tiếp chuyện. Đời nó màu xám ngoắt chứ đéo có hồng đâu.
submitted by Kindly-dude1 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.13 18:37 freedom4everrrrr Coi phim cho đã mắt bằng StreamIO

Ở đây ai còn coi web lậu thì qua coi bằng streamio đi cho sướng mắt đã tai, web lậu toàn của bắc cộng, coi là cúng tiền cho nó. Với coi streamio lựa sub được, t thích sub tiếng miền nam nên toàn lựa sub nào văn phong nam kỳ k hà.
submitted by freedom4everrrrr to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.13 17:43 Joaobeatinho Diary#2

Hmm... Phải nói sao nhỉ?
Tôi nghĩ có lẽ tôi đang quá nghiêm túc về vấn đề các câu trêu đùa đến từ những người bạn, nhưng thực sự tôi cảm thấy giá trị của mình bị hạ thấp mỗi khi nói chuyện với mọi người. Tôi luôn có một cảm giác rằng, mọi người không thực sự coi trọng mình. Ngày hôm qua, tôi vừa thưởng thức xong bộ phim Lật Mặt 7 với gia đình, tôi đi qua một người bạn hiện tại vẫn đang học cùng tôi đi cùng với một người bạn lớp khác. Mấu chốt là ở đây, người bạn khác lớp ấy thực sự niềm nở chào tôi nhưng cái người bạn kia, ở lớp chúng tôi có thể coi là thân nhưng đi qua tôi thậm chí bạn còn để lại một ảnh mắt khinh bỉ. Tôi không biết mình có làm sai ở đâu, có lẽ ở trong quá khứ vì người bạn này sống khá ẩn và hướng nội. Thôi kệ đi
Trong nhóm bạn 5 người của tôi, tôi còn bị lăng mạ, sỉ nhục và nói những câu nói khó nghe nhưng cuối cùng chỉ là một câu đùa, và một câu xin lỗi?
Tôi cảm giác được rằng lời nói của mình không có trọng lượng.
U know, Idk what to do😶
submitted by Joaobeatinho to u/Joaobeatinho [link] [comments]


2024.05.12 18:20 Business_Ruin1187 muon coi phim nao hay ma khong co

submitted by Business_Ruin1187 to u/Business_Ruin1187 [link] [comments]


http://swiebodzin.info