Nani ko sote huye choda

Sharam, Lajja, Peedha.

2024.05.13 21:09 BubbleLion69 Sharam, Lajja, Peedha.

Sharam, Lajja, Peedha.
Aj cbse ka result aya hai, bohot kharab lag raha hai mujhe. Mere parents ne mujhe bilkul nahi daanta, mere father ulta aj restuarant se khaana pack karake laye thay. Mere kuch relatives ko lagta hai ki main retarted hoon, poore saal padha hai acche se tab jaake main pass hua hoon aur mere 72% aye hai (no offense), sach baat bolu to fir main Indian economics poori chodh ke gaya tha, bst ke 4 chapter chode hai, accounts mein partnership ka 1st chapter choda tha aur financial to almost poori chodh ke gaya tha except cash flow wo baat alag hai ki zyada kch aya nahi tha financial statements se, aur to aur mera accounts mein 68 marks ka attempt hua tha similar case tha Mera baaki subjects mein bhi except for English. Parso mera CUET hai kuch khaas taiyaari nahi hai. 10th mein bhi mera Aisa hi scene tha, same score tha 10th mein, maine socha tha ki 12th mein acche se padhai karunga, 90% ke aas paas launga par main chutiya moj masti karne laga. Ab mera MBA ka bhi plan bekar ho gaya, pata nahi apni life mein kya karunga main ab gharwale bhi shayad ummed harr gaye hai. Mujhe kisi ne nahi daanta ulta appreciate kiya, bhot ajeeb laga hai mujhe aur bohot boora bhi. Kaash main marr hi jata par suicide karne ki himmat nahi hai mujhme.
Also, jinke acche marks aaye un sabhi ko dher saari badhayi 🎉💐
submitted by BubbleLion69 to CBSE [link] [comments]


2024.05.13 17:54 hottestpancakes Groupmates in med school

Grabe parant lang. This does not apply to my groupmates because my groupmates and I have a good dynamics pero this goes out to med school groupings IN GENERAL. Ang weird na rason na gusto mo umalis sa groupwork agad kahit half baked or even raw yung output mo kasi mag-aaral ka pa. Regardless of school, dami ko naririnig na rants ng friends ko na kagrupo raw nila aalis aad sa meeting kahit di pa tapos or hindi papasok sa dissection kasi mag-aaral pa sila. HUY KAYO LANG BA MAY SUBJECTS N YON???? KAYO LANG BA MAGAARAL DIN? Parang tarantado lang.
submitted by hottestpancakes to medschoolph [link] [comments]


2024.05.13 16:27 ABHISHEK-667 12th class me hu

bhot Khali Khali or akela feel karta hu,apne mammi-papa se alag rehta hu seher me akela rehta hu lagta hai depression ho rha hai. raat ko mammi aur chote Bhai ke bare me sochte huye rota hu.
submitted by ABHISHEK-667 to indiasocial [link] [comments]


2024.05.13 09:17 Maleficent_Buddy7108 Digvijay and Ishita were together till November last year ! So they digvijay was flirting with akriti while he was with Ishita??

Digvijay and Ishita were together till November last year ! So they digvijay was flirting with akriti while he was with Ishita?? submitted by Maleficent_Buddy7108 to splitsvillaMTV [link] [comments]


2024.05.13 06:12 Worried-Map1462 Perseverance.... I wrote this story to inspire specifically for students like me who struggled or struggling right now.

Isa akong batang laking mahirap. All the kinds of bullying naranasan kona and kahit I am on my adult stage na bakat na bakat padin sa ala ala ko kung ano ang mga napagdaanan ko during my years of schooling.
During my elementary days way back mga 2004-2010, baon ko 2 pesos a day pero hindi pa araw araw may baon. Minsan nag aabot sila mama at papa ng 5 pesos ng monday and that's it for the whole week. I am too innocent in those time kasi Im proud to say na never ako nag cocomplain to my parents regarding that,siguro dahil alam kong wala din naman magbabago if I ask them kasi I know na walang wala din naman talaga sila. Minsan yung mga kaklasmayt ko pa noon tinatawanan ako pag tinutulog ko lang ng recess time namin kahit yung tiyan ko tumutunog sa gutom, while them enjoying their meals and have money on their hands to show off. They don't wanna be friend with me either kasi di ako nakakasabay sa kung anong meron sila kaya ako yung typical na batang PAPASOK sa skul ,UUPO,TAHIMIK at magsasalita lang pag kinakausap. Ang tanging alam ko lang non is disiplinado ako ng mga magulang ko kaya naman never ako nanlimos ng kahit ano or nainvolve sa gulo or na guidance sa skul, if my conflict man non sakin at sa klasmayt ko, umiiwas nalang ako at mananahimik kasi takot akong magkamali eventhough sinasabihan na nila ako "DUWAG" "LAMPA" etc.... One time may pinapa project si teacher sakin that requires money to buy it. Sinabi ko din naman kila mama pero they can't provide so pagpasok ko ng umaga sa skul, sobrang kabado ako kasi lahat sila may maipapasang project and ako lang wala. Then when my name called by our teacher sinabi ko yung totoo but the teacher just say "Baka gusto ako pa magprovide para sayo" sabay tawa. Until then naging hobby na nya akong pagtawanan infront of his co teachers at sa mga students at ako lagi inuutusan taga bunot ng puting buhok nya.🤣 well nakakatawa nalang sya sakin now pag naaalala ko
Fast forward... 2011 Highschool days... I enter highschool like elem na walang wala din. All my things are old, from bag to notebooks, yung lapis ko parang nasa 3 inches nalang ang haba kasi di ko napapalitan. Even my slippers have butas na which is naging reason ng bullying din. Yung ibang klasmayts ko laging kinukwestyon bakit daw ganun di ako mabilhan ng mga magulang ko pero di ko sila sinasagot. Just like elem days, ako yung tipo ng stujanteng tahimik lang sa upuan, kaya ang tingin ng guro namin sakin "MABAIT" pero may mga guro padin na hindi talaga ako nagugustuhan dahil sa bagay na wala ako na meron madalas mga klasmayts ko. Malayo ang skul namin sa mga bahay namin kaya nagbabaon kami ng pang lunch namin. Madalas baon ko araw araw is itlog,pancit canton na isang piraso tapos ginagawa kong pang recess at lunch na yun. Even that thing I was questioned lagi by my klasmayts but I don't answer them. I was so lonely nun kasi wala naman gustong makipagkaibigan sakin, even if may groupings, I was left alone and doing my activity alone. If you guys are wondering how's my marks in school? I was a regular student and never ako na fail sa subject ko kasi yun din habilin ng magulang ko sakin. I was so obedient to my parents even those times na pinag aabsent nila ako para magtrabaho sa bukid at para may baon ako sa school.Then the next day, I will be punished in school for being absent without telling them my reasons. I know how hard my life is kaya nangangako ako sa sarili ko na I have to finish my studies kahit anong mangyari. There are some teachers who love humiliating me in front of many students for the things I have, such meron daw ako shoes na old pero walang socks, butas ang pantalon, and ngilaw na ngilaw ang puting uniporme signs of it being old enough. One thing I am struggling about is yung yellow pad paper, yun kasi gamit namin ng highschool and most of them have it tapos ako pag humihingi ako ayaw din naman ako bigyan, kaya ang ending I'm using notebooks as alternative for it. My teacher would question it again pero same thing, my silence is my response. In those years, teachers are allowed to beat students as sign of disiplina and I was beaten as a punishments for not providing projects and unattended classes dahil sa need ko kumita ng pera para may pambaon. Pag binabalikan ko siya, awang awa ako sa sarili ko. And those people who treated me that bad, I still remember them but I forgave them. Masakit lang pag naaalala ko😭 I just can't imagine na nalagpasan ko siya na ako lang magisa at walang nasandalan even my parents. All those bullying I have received from my society, inako ko lang magisa yun at none from my siblings and parents knows about it.
Fast forward...2015- 2019 College... This one is the most legit na sobrang hirap. Pero bago pa mag umpisa ang semester nun I confront my self na kahit anong mangyari " I have to be a regular students,walang bibitiw at wag na wag babagsak sa kahit anong subjects
1st -2nd year college ko, I tried everything I can, to provide for my own tuition fees and allowances. Yes nagbibigay sila mama at papa pero hindi kasya, minsan 150- 200 lang kaya nila iabot for a week allowance, ang bording house ko laging delayed ang bayad, and my tuition is always on hold kaya laging suki ako ng special exam. Pinasok ko mag work as taga dilig ng halaman and care taker ng isang bar and grill for the night and study in the morning. I have no choice but to do it cause ayokong mag stop sa pagaaral. Kaya naman pag sumasahod ako sa part time ko, binibili ko ng mga sapatos sa shoppee and then I resell it on facebook market online around the city. After my class ng afternoon dun ko sila minimeet up sa city and there I earned money. Tho, of all the efforts and hardships na ginagawa ko still my studies is my top priority. I was so payat sa sobrang pagod, puyat at stress.lagi pa akong nag nose bleeding and I was so worried for my health pero tuloy ang laban. Again, none from my siblings and parents knows about it. I kept it all alone and di din naman sila nag tatanong kasi they thought I am doing fine dahil wala din naman silang narerecieved na reklamo sakin. BULLYING? ofcourse di padin ako nakaligtas jan, I was called "EWW ANG ITIM, MUKHANG MATANDA kasi di nakakapag ahit ng balbas at nakapagpagupit" minsan sasabihin pa nila "Huy kumain ka naman para ka nang kalansay" without knowing my whole story. One time I cried inside the confort room kasi I couldn't help myself na mainggit sa mga classmates ko nun na after class they will be having a talk about san sila mag lulunch if sa Jollibee ba, mcdo or sangyup. Samantalang ako, after class I was so busy meeting people with their orders. Minsan nadadaanan ko pa sila sa fast food having a good time while ako may bitbit na malaking basket puno ng sapatos na idedeliver.🙂 If my mandatory na event sa skul na need attendan, I used to ask people I don't know if may pwede ba akong mahihiraman ng susuotin tapos sasabihin nila try nila hanapan ako pero they then laugh at me afterwards. I feel so ashamed of doing it but I have to. So ayun na nga iniignore ko lang yung mga moment na tinatawanan ako sa looks ko, sa mga bagay na wala ako na meron sila. Basta focused ako sa acads ko nun at sa pagkita ng pera.
During my 3rd yr college. Yung part time kong work nagsara so I was forced to stop working with them na. And so yung pagbebenta ko ng sapatos nalang ginagawa ko. I was so lost that time kasi diko alam ako gagawin ko. Malaking tulong yun sakin lalo na 2yrs nalang kailangan kong tapusin sa pagaaral at mas malaki ang expenses ko na.Isang araw papasok ako ng gate sa skul and there are posters around our campus about scholarships and yung minimum qualified average. I have know idea if abot ba ng average ko dun sa offer ng scholars. so I run towards our registrar to request for a certificate of my grades. My world just stop for a while and I'm in tears kasi naabot nga. 86.04 yung average ko and the asking is 85.0.lang. moving forward, I got the scholarship and it helps me with my tuition fees. Kaya ang pinoproblema ko nalang non is bording house ko. Until meron na namang ibang offered na scholarships sa city so kahit sobrang haba ng pila,tiniis ko kasi I know it will save me. Luckily God is so good to me kaya I got them. That's why sa huling taon na pagaaral bago grumaduate, everything goes well and smooth because of those 3 scholarships. I Gave up selling shoes and focus sa exams nalang until I manage to graduate.....
July 2019.... FINALLY GRADUATED AND A CERTIFIED DEGREE HOLDER OF PSYCHOLOGY....
2024 update about me? I am now in a good path, I took a career that is relevant to my degree and still want exploring more things...
submitted by Worried-Map1462 to perseverance [link] [comments]


2024.05.12 14:26 RetardedAnsh Title ki dimagi halat chud chuki hain

Seniors although this is a rant but is balak ki kuch madad kar paye toh aapka abhari rahunga. So 12th Commerce with Applied Maths student 11th me hopefully barbad nhi kari ache se padhi and scored somewhat 87% disappointed but okay. Now 12th maine 14 March se shuri kari because coaching shuru hogayi and this is a new coaching which I joined I was in other back in 11th. But 14 tareek se mere officially ghand hi mare ja rhi hain teachers badhiya hain no doubt friends circle bhi devlop hua do mahino but accounts me pta nhi kya ho rha hain main padhke jta hun practice karta lekin test ke din hug deta bilkul diarrhea hi ho jta hain. Humara abhi accounts me retirment shuru hone wala hain lekin pta nhi kyn eak motivation nhi aa rhi hain ki maine shi se padh liya sab kuch. Kabhi khayal ata hain ki sunil panda ke lectures dekh lun but itna time hi nhi milta upar se school. Kisi din accounts jyada din padh lu toh math bura man jati hain. Math wale sir toh bhai light ki speed sebhag rhe rat 1-2 baje jag kar gaur classes ke lecture dekhta hun taki agle din maths ka test de saku lekin wah bhi chud gaye guru momint ho jata hain. Rat ko ganda wala self doubt frustration aur anxiety me hi so rha hun pehle mai 11th me main subah uthke mediation karta tha workout karta tha lekin ab body stiff ho chuki hain gandi wali. Upar se is coaching me hoghly competitve logo ke sath ameeri bhi kuch jyada hi dekhne ko milti hain bsdk Maths ki classs sale starbucks ki coffee lake questions solve karte hain yah khali time me snap pe snap banate rehte hain but fir bhi pta nhi kaun se nashe karte hain number aa jate hain. On the other side school me mera acedamic comeback chal rha hain teachers kush hain recently paper hue usme bhi no ache aye thodi ego bhi feed hui crush se congrats bola kukki maine eco me top kara. Lekin MKC mere coaching self respect ki amma behn nani ka threesome ho rakha hain sala aisa lag rha hain logo ne aur teachers ne joh expectation rakhi thi woh hi puri nhi kar paya. Social Anxiety, Academic Downfall aur career ki tension ne dimag ka bhosda kar rakha hain kuch ho sake to hacks yah suggestions do taki mere mental helath me sudhar aye...
PS: Maine IPMAT ki coaching bhi join kar Sturaday Sunday toh time ki toh ab Foursome ho rha hain. Bs vacation ka intezar hain
submitted by RetardedAnsh to CBSECommerce [link] [comments]


2024.05.12 09:35 Cute-Challenge-4593 Mangkot lang about work.

Manug 2 years nako this November sakon work, as Software Developer. Sweldo ko subong around 20-21k abi ko sang una chakto nani sakon ma spoil ko na self ko igo murahon kulang gid ya gali. So balik sa gusto ko pamangkot ko gid. Kung mag apply ko work liwat. Mga pila ang deserve ko nga sweldo sa next? Okun pila ayhan ang puedi ko patulan nga salary range. Kay daw ka gamay mag increase sang current company ko. Dayun feel ko indi nako di mag grow
Disclaimer, indi gid ko sagad pero may experience lang abi.
submitted by Cute-Challenge-4593 to Bacolod [link] [comments]


2024.05.11 22:26 Far_Huckleberry_7369 I'm gonna die here

Parents ne aaram se bol diya 6th ko ki drop lelo.
5th ki raat ko 9:30 PM pe marks bataye to mammi ki baatein sunke bathroom mai rone chali gyi. Bahar aayi 10 baje sab sone chale gye bina kuch bhi bole.
Cut to 6th. Maine poocha jhel loge ek aur sal? Saha jayega mujhe ghar baithe dekhna?
Kyuki mujhe pata hai na. Mai jab bhi hasungi mammi ko lagega time waste kar rahi hu. Bahar jane ko bolungi to tale mai band kar dengi. Chillaungi to marne ki dhamki dengi. Papa ka jahan matter karta hai wahan muh nhi khulega. 2 mahine mai nafrat ho jayegi dono ko mujhse.
Sab kuch to de diya iss sapne ko. Pehla drop tha typhoid hogya April mai aake. 600 cross to huye par kya kre. Middle class. Upar se general. Ghar ka bada bacha.
Bhagwan kare meri mammi ko chutkara mil jaye mujhse one way or another. Mujhse ab jeete nhi ban rha yaar.
submitted by Far_Huckleberry_7369 to MEDICOreTARDS [link] [comments]


2024.05.11 21:12 TheEconomyClassone Nhận ra tại sao NVQG luôn nắm giữ lá cờ vàng

Thật sự thì sau khi đã hiểu được lịch sử, t thấy rất thương cho những người phải bỏ nước ra đi. Nhưng điều t ko hiểu đc nhất là tại sao dù đã gần 50 năm, họ lại vẫn phải nắm víu lá cờ chặt đến vậy? Thì bây h t đã hiểu đc. Đầu tiên cái hiển nhiên nhất thì là lá cờ đó tượng trưng cho những giá trị họ tin tưởng: tự do, dân chủ. Nhưng đến lý do thứ 2 thì sau khi coi tư liệu thì t mới hiểu đc nỗi lòng của những NVQG với lá cờ, đó là một quá khứ vinh quang, huy hoàng. Sài Gòn hồi xưa rất đẹp ở đâu cũng tráng lệ đến đó, người dân thì ai cũng chỉnh chu, có nề có nếp. Xem video ông Thiệu lên nhận chức Tổng thống, t thấy nó rất hoành tráng, ai cũng vui cười, nhìn nó đầy không khí sôi sục. Khi đối chiếu với bây h, cái gì cũng ảm đạm, thật sự nhìn như là lễ kết nạp vào hội giáo. Cứ mỗi lần xem lại hình/tài liệu cũ thời VNCH, t lại nuối tiếc đến đó. Dù đang sống trên đất Sài Gòn nhưng t thấy như nó đã bị mất hồn từ sau năm 75 chỉ còn lại là bãi vui chơi cho tụi CS, là một chiến tích mà tụi nó đồng thời có thể kiếm tiền. Chốt lại thì nếu t là họ thì t cũng không thể nào buôn bỏ được quá khứ, vì nó quá tráng lệ và huy hoàng cho đi.(nghĩ đến việc này làm t suy sụp vcl) Cám ơn ae đã lắng nghe!
submitted by TheEconomyClassone to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.11 16:48 Powerful-Scholar6923 Đỗ Mười và chiến dịch đánh tư sản X-3 tàn bạo ở miền Nam - Nhà văn Nguyên Hồng

Bài viết dưới đây, là một ghi chép sống động về ý đồ cướp bóc, thù hằn với người dân miền Nam tự do, dân chủ, phồn vinh, sáng tạo, nhân đạo, bao dung & bác ái...của những kẻ lãnh đạo miền Bắc CSVN, sau 1975, dưới sự chỉ đạo của "bàn tay sắt" Đỗ Mười, 1 kẻ xuất thân là thằng thiến heo dạo ở 1 làng nghèo tại tỉnh Hà Đông, hoàn toàn ngu học (do có cho đi học mà học hổng vô, vì suốt ngày lêu lổng, phá làng phá xóm, đến làm thiến heo dạo kiếm miếng cơm đút lỗ miệng của chính mình mà nó còn làm hổng tới, thiến heo mà chết cả con heo nhà người ta rồi bỏ chạy), được đích thân "Bác Hù" anh minh, trí tuệ lựa chọn & cất nhắc, đã được nhà văn Nguyên Hồng ghi lại khi ông đang là phóng viên báo Tiền Phong. Đây có thể coi là một tư liệu lịch sử sống động về những ngày mà Hà Nội vẫn nói thế giới rằng họ đã “giải phóng” miền Nam khỏi ách nô lệ của Đế quốc Mỹ.
******************************************************************************************

Đỗ Mười và chiến dịch đánh tư sản X-3 tàn bạo ở miền Nam

Nguyên Hồng
Chiều 21-3-1978, Hội trường của Trường đảng Nguyễn Ái Quốc II ở Thủ Đức như nghẹt thở. Mấy trăm cán bộ cơ quan trung ương và các tỉnh, thành phố phía Nam được triệu tập về đây từ hai, ba ngày trước. Ăn, ngủ ngay tại đây, nội bất xuất, ngoại bất nhập, công an giám sát chặt chẽ. Tôi là phóng viên báo Tiền phong, Trung ương Đoàn trưng dụng làm “nhiệm vụ đặc biệt” cũng nằm trong số đó.
Nhiệm vụ đặc biệt gì không ai được biết. Qua vài thông tin rò rỉ, các “quân sư quạt mo” nhận định chuẩn bị đánh tư sản thương nghiệp, mật danh X-3, dưới sự chỉ huy của “Bàn tay sắt” Đỗ Mười và giờ G đã điểm! Khi đó, ông Đỗ Mười là Phó Thủ tướng kiêm Trưởng ban Cải tạo Công Thương nghiệp Xã Hội Chủ Nghĩa, phụ trách vấn đề cải tạo Công thương nghiệp Xã Hội Chủ Nghĩa tại miền Nam.
Hôm đó, Đỗ Mười mặc chiếc quần Kaki màu cà phê đậm, chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng màu, chân đi dép, khổ người khệnh khạng, mặt chữ “nãi”, trán ngắn đầy nếp nhăn, miệng cá trê, bờm tóc dựng trông rất dữ tợn. Tôi đã được nghe nói nhiều về tính bốc đồng, nóng nảy của Đỗ Mười, hôm đó được giáp mặt, quả đúng vậy.
Đúng như mọi người dự đoán, chiến dịch X-3 đã bắt đầu.
Đỗ Mười đọc Quyết định của Thủ tướng, đọc Chỉ thị 100-CP, và triển khai kế hoạch cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh tại thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh phía Nam.
Đỗ Mười nói: “Từ sau giải phóng chúng ta đã thực hiện X-1, tập trung bọn ngụy quân, ngụy quyền học tập cải tạo. (Rất cần phải nhắc lại cái kế hoạch X-1 do hung thần Đỗ Mười đề xuất: Sĩ Quan “Ngụy” từ Trung úy trở lên, Công chức từ cấp Chánh sự vụ trở lên: “Tử hình!”. May mà tụi Pol Pot bên Campuchia làm quá nên bị cả thế giới nguyền rủa và lên án nên Cộng sản Việt Nam mới chùn tay). Đã thực hiện X-2 đánh bọn Tư sản mại bản. Bây giờ chiến dịch X-3, quyết liệt nhất, nhằm tiêu diệt tận gốc rễ Chủ nghĩa Tư bản, tay sai đế quốc Mỹ, diệt triệt để, diệt không nương tay… " ông ta vừa nói vừa chém tay vào không khí.
Ngay những ngày đàu tiên đặt chân vào miền Nam, tình trạng vơ vét của cải của người dân miền Nam đã diễn ra (Photo by Jean-Claude LABBE/Gamma-Rapho via Getty Images)
“Đánh rắn phải đánh dập đầu, ta đã đánh dập đầu rồi, nhưng con rắn Tư bản đánh dập đầu nó chưa chết, cái đuôi nó còn nguy hiểm hơn cái đầu. Không giần cho nát cái đuôi của nó, thì nó vẫn tác oai tác quái phá chúng ta. Vừa qua kẻ nào vơ vét mì chính (bột ngọt), vải vóc, đường, sữa đầu cơ trục lợi, rồi lại đổ tội cho nhà nước ta chuyển ra Bắc nên thị trường khan hiếm (nhưng hỡi ôi, đúng là nhà nước vét hết để chở ra Bắc vì dân Bắc sống sung sướng trong thiên đường XHCN nên các cửa hàng trống rỗng, thực phẩm phải mua bằng tem phiếu, vải được phân phối mỗi năm 4 mét/người). Chính là bọn Tư sản thương nghiệp! Kẻ nào tích trữ thóc gạo để dân ta đói? Chính là bọn đầu nậu lúa gạo (thực ra chính CS đã đầu nậu : Tổng số lúa mà nông dân miền Nam bị chở ra ngoài Bắc không thông qua quy chế thu mua được loan truyền là khoảng 4 triệu tấn gạo vào đầu năm 1978 trên đài phát thanh Hà Nội khi ca ngợi thành tích ĐÁNH TƯ SẢN của các đảng bộ địa phương miền Nam. Đương nhiên, con số chính thức được các nông dân kêu ca là lớn hơn nhiều. Sang đến năm 1979, Võ Văn Kiệt đã phải loan báo thu mua lúa từ nông dân với giá cao gấp cả ngàn lần giá quy định của Nhà Nước (!) để cứu vãn tình thế bất mãn không còn dằn được nữa từ nông dân miền Nam trước những đợt thu lúa từ năm 1977 trở đi.). Tôi hỏi các đồng chí, kẻ nào cung cấp lương thực, thực phẩm cho tổ chức phản động trên Lâm Đồng chống phá cách mạng? Kẻ nào? Chính là bọn Tư sản đấy! Bọn gian thương đầu cơ, phá hoại, bọn ngồi mát ăn bát vàng, rút rỉa máu xương đồng bào ta, ngăn cản con đường tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa của Đảng ta…”.
Đỗ Mười nói say sưa, hùng hồn, quyết liệt. Mép sủi bọt. Tay vung vẩy. Mồ hôi trán đầm đìa. Lúc đầu mặc quần áo nghiêm chỉnh, sau một hồi diễn thuyết khoa chân múa tay, Đỗ Mười bật nút áo sơ mi phanh ngực ra. Cuối cùng cởi phăng cái áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, trên người ông chỉ còn mỗi chiếc áo may ô ba lỗ.
Đỗ Mười vẫn hăng nói: “Cho nên chúng ta phải róc thịt chúng ra. Bắt chúng lao động sản xuất, tự làm lấy mà ăn. Phải biết cày ruộng, cấy lúa, trồng ngô. Đất hoang còn nhiều, bắt chúng đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm miếng ăn…”. (Cuối đợt X3 , ghi nhận của Hà Nội là có khoảng 950 ngàn người Sài Gòn bị cướp trắng hết tài sản dành dụm bao năm, bị cưỡng bức đi KINH TẾ MỚI, không hoàn thành chỉ tiêu đề ra là một triệu hai trăm ngàn người, tạo ra một sự kinh hoàng, hoảng sợ, hoang man chưa từng có trong lịch sử phát triển của Sài Gòn so với tất cả các triều đại, kể cả thời còn thuộc Vương quốc Thủy Chân lạp, hay trong cuộc Nội chiến nhà Nguyễn chống Tây Sơn!)
Những người lính Bắc Việt ngượng ngùng, với tư thế và cách đi xe máy trên chiếc xe máy lần đầu tiên trong đời, vừa \"hôi\" được . Tình trạng xe còn mới, giỏ xe vẫn còn áo mưa, khóa bánh xe chứng tỏ xe này đã được \"bộ đội cụ Hù\" \"trưng dụng\" từ trong nhà của người dân Sài Gòn lương thiện (Photo by Jean-Claude LABBE/Gamma-Rapho via Getty Images)
Bầu không khí ngột ngạt và kích động muốn nổ tung hội trường. Sức nóng từ Đỗ Mười truyền đến từng người. Tiếng vỗ tay rào rào, tiếng cười tiếng nói hả hê. Những gương mặt hừng hực khí thế “xung trận”.
Xin đừng ở vị trí hôm nay phán xét những người trong cuộc ba mươi lăm bốn mươi năm trước, thời điểm đó tư duy của mọi người khác bây giờ, nhất là tư duy của những cán bộ đảng viên vốn tin tưởng tuyệt đối vào đường lối chính sách của Đảng. Những người mà Đảng bảo sao cứ làm đúng phóc như vậy. Hãy bình tĩnh nhìn lại một cách trung thực, khách quan, để thấy một phần nỗi đau của mình, bạn bè mình, dân tộc mình, nỗi đau từ sự ấu trĩ, nóng vội, làm ào ào, đặt trái tim không đúng chỗ ngay từ khởi đầu!
Đỗ Mười kết thúc buổi triển khai chiến dịch X-3, bằng mấy cái chém tay như có ‘thượng phương bảo kiếm’: “Anh nào, chị nào nhụt ít chí thì lui ra một bên. Kẻ nào tỏ ra nhân nhượng với bọn tư sản là phản bội giai cấp, không phải Bôn-sê-vích, có tội với đảng với dân, sẽ bị trừng trị!”
Phóng viên của TTXVN khoe khoang đi vào Nam làm phóng sự chiến tranh, trên những chiếc xe máy cướp được ở Đà Nẵng (TTXVN)
Chúng tôi ra về với một tâm trạng nặng nề, mang theo lời cảnh tỉnh “Tuyệt đối bí mật”.
Nhưng hình như linh tính đã báo điềm chẳng lành cho thành phố Sài Gòn. Đó là cảm giác của tôi khi chạy xe máy từ cầu Công Lý lên cảng Bạch Đằng vòng qua Chợ Lớn. Người dân đổ ra đường nhiều hơn, vội vã, tất tưởi, gương mặt thất thần, nhiều tốp người tụm nhau bàn tán. Người ta nháo nhào đi mua từng cân muối ký gạo, như sắp chạy càn. Người dân thành phố vốn nhạy cảm và đó lại là cảm giác đúng: Thủ tướng nào thì chưa biết, nhưng trước hết phải lo thủ lấy miếng ăn!
Bảy giờ sáng hôm sau, ngày 23-3-1978, tất cả các cửa hàng kinh doanh to nhỏ, đủ mọi ngành nghề, ngóc ngách, đóng cửa, án binh bất động theo lệnh của Ủy ban Nhân dân thành phố (UBND) Hồ Chí Minh. Một bản thông báo ngắn gọn do ông Vũ Đình Liệu thay mặt UBND thành phố ký được ban hành ngay sau đó, xác nhận “Chiến dịch X-3”, bắt đầu ở thành phố “mang tên Bác”.
Tất cả các cơ sở kinh doanh, buôn bán, nhà hàng, cửa hàng, kho tàng, trung tâm dịch vụ bị niêm phong. Danh sách đã được lên từ trước! Họ làm bí mật lâu rồi. Như một trận đánh giặc đã được trinh sát, điều nghiên tỉ mỉ, chính xác. Các tổ công tác ập vào từng điểm bất ngờ, nhanh chóng niêm phong tài sản, khống chế mọi người trong gia đình nội bất xuất, ngoại bất nhập. Mỗi điểm niêm phong có tối thiểu một tổ ba người, không cùng cơ quan, không quen biết nhau. Họ là thanh niên xung phong, thanh niên công nhân các nhà máy, sinh viên các trường đại học, cả những thanh niên các phường được huy động vào chiến dịch.
Ngay buổi chiều hôm ấy một cuộc mít tinh tuần hành từ Nhà văn hóa Thanh niên do Thành đoàn tổ chức. Hàng ngàn học sinh, sinh viên rầm rộ xuống đường, diễu hành khắp các phố chính Sài Gòn, Chợ Lớn, hoan nghênh chính sách cải tạo công thương nghiệp của Đảng, đả đảo bọn gian thương! Suốt đêm Câu lạc bộ Thanh niên vang lên bài ca “Tình nguyện”, “Dậy mà đi”. Khi chống Mỹ sinh viên học sinh hát những bài hát ấy, giờ cũng hát những bài hát ấy để tăng bầu nhiệt huyết đánh tư sản!
Ngày 26-3-đ1978, cô công nhân Nguyễn Thị Bé B. ở nhà máy dệt Phong Phú được kết nạp Đoàn vì từ chối nhận một món quà của một cơ sở kinh doanh mà cô canh giữ. Tiếp theo một trường hợp tương tự, anh thanh niên Vũ Ngọc Ch. ở nhà máy dệt Thắng Lợi.

Lý Mỹ - Bản sao của nữ tiểu tướng hồng vệ binh Đàm Hậu Lan, kẻ đã dẫn đầu đập phá Khổng gia, đào mồ Khổng Tử & hậu duệ họ Khổng trong thập niên hạo kiếp của nhân dân Trung Quốc trong Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản dưới ách cai trị của Trung Cộng vô nhân

https://nghiencuulichsu.com/2022/02/20/hong-ve-binh-dao-mo-khong-tu/
Mấy ngày sau tiếng trống ở trường Trần Khai Nguyên quận 5, vang lên, như trống trận. Đó là nơi tập trung của 1.200 thanh niên học sinh người Hoa xuống đường ủng hộ chính sách cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, người dẫn đầu là cô học sinh lớp 11, có gương mặt búp bê, mái tóc cắt ngắn: Lý Mỹ.
Lý Mỹ là con gái một gia đình kinh doanh buôn bán, có một cửa hàng ở đường Cách mạng Tháng Tám, quận 10. Khi X-3 nổ ra, Lý Mỹ mới 17 tuổi, được tổ chức Đoàn tuyên truyền giáo dục lý tưởng cộng sản chủ nghĩa, được kết nạp Đoàn khóa 26-3, được nghe đích thân Đỗ Mười nói chuyện về chính sách cải tạo công thương nghiệp. Trái tim non trẻ của cô học sinh mười bảy tuổi như sôi sục bầu máu nóng đấu tranh giai cấp, cô đã chọn đối tượng để đấu tranh: đó chính là cha mẹ mình!
Lý Mỹ vận động thuyết phục cha mẹ kê khai tài sản, cha mẹ chần chừ, cô trực tiếp đứng ra kê khai. Cô theo dõi bố mẹ cất giấu vàng bạc, của cải, báo cho tổ kê khai moi móc ra bằng hết. Lý Mỹ phát biểu trên báo: “Tinh thần Pavel Corsaghin sáng chói trong trái tim tôi! Tôi không cần vàng bạc, của cải, cha mẹ tôi bóc lột của nhân dân. Từ hôm nay tôi từ bỏ giai cấp bóc lột, bước sang cuộc sống mới, hòa vào dòng người lao động vinh quang xây dựng xã hội chủ nghĩa” (Báo Tiền phong số 40,1978).
Khi cha mẹ vật vã than khóc, và dọa ra nước ngoài, Lý Mỹ tuyên bố nếu cha mẹ xuất cảnh, cô sẽ ở lại một mình, chấp nhận cuộc sống cô đơn để cống hiến cho lý tưởng Cộng Sản!
Không phải chỉ có một Lý Mỹ, mà hàng trăm “Lý Mỹ” như vậy. Những “Lý Mỹ” được sinh ra nóng hổi dưới lá cờ Đoàn thanh niên Cộng sản Hổ Chí Minh, và qua sự khích động của Đỗ Mười.
https://preview.redd.it/ej9kr2qtmtzc1.png?width=487&format=png&auto=webp&s=19f1d56ab495b15ba0298efbd1bfc761dba440aa
Trong cuộc Cải cách ruộng đất ở miền Bắc có con tố cha mẹ, vợ tố chồng, bạn bè tố nhau. Những cán bộ từng hoạt động bí mật trong chiến tranh, được những gia đình buôn bán, giàu có bao bọc, giờ quay ngoắt lại tịch thu tài sản ân nhân của mình. Những tính từ bọn, đồng bọn, “tên tư sản”, “con buôn” thay danh từ ông, bà, anh, chị. Gần ba chục năm trước, người bị quy là địa chủ, phú nông xấu xa thế nào, thì 1978, người bị gọi là tư sản, con buôn xấu xa như vậy.

Người ta, vì ngu dốt như Đỗ Mười, đã phủ nhận một tầng lớp tiên tiến của xã hội, nhục mạ tầng lớp đó, đào hố ngăn cách giữa các tầng lớp nhân dân, và kéo lùi sự phát triển của đất nước, đó là một sự thật lịch sử cần ghi nhận.

Chiến dịch X-3 ở thành phố Hồ Chí Minh đã đánh gục 28.787 nhà máy, xí nghiệp, cơ sở sản xuất, kinh doanh, hộ buôn bán.
Nguyên Hồng
**********************************************************************************\*
Ông Nguyễn Văn Linh nói: “Khi tôi làm Trưởng ban Cải tạo trung ương, tìm hiểu và dự kiến Sài Gòn, Chợ Lớn có khoảng 6.000 hộ kinh doanh buôn bán lớn. Khi Đỗ Mười thay tôi, anh ấy áp dụng theo quy chuẩn cuộc cải tạo tư sản Hà Nội từ năm 1955, nên con số mới phồng to lên như vậy” (Nguyễn Văn Linh, “Những trăn trở trước đổi mới”).
Đỗ Mười đưa hàng ngàn hộ tiểu thương, trung lưu vào diện cài tạo, gộp luôn những hộ sản xuất vào đối tượng đó.
Ông Nguyễn Văn Linh nói: “Anh Mười không trao đổi với chúng tôi. Anh ấy có ‘thượng phương bảo kiếm’ trong tay, toàn quyền quyết định”.
Đỗ Mười thay Nguyễn Văn Linh làm Trưởng ban Cải tạo ngày 16-2-1978. Trong chiến dịch X-3, Đỗ Mười không sử dụng người của Nguyễn Văn Linh mà đưa hầu hết cán bộ từ miền Bắc vào nắm giữ những vị trí quan trọng. Đồng thời Đỗ Mười bố trí cán bộ các ngành thương nghiệp, giao thông vận tải, công nghiệp nhẹ, kho hàng vào tiếp quản. Đỗ Mười đóng đại bản doanh ở Thủ Đức, trực tiếp chỉ đạo, không tham khảo bất cứ ý kiến ai trong cơ quan lãnh đạo thành phố Hồ Chí Minh.
Kết quả X-3, với “công lao to lớn” của Đỗ Mười, thu được khoảng hơn 4.000 (kg) vàng, gần 1.200.000 đô la, và một khối lượng hàng hóa không thống kê hết. Từ chiếc xe hơi, TiVi, tủ lạnh, đến bịch bột giặt, quả trứng gà… đều khê khai và tịch thu chất trong các kho, để rồi không cánh mà bay, hoặc biến thành phế thải !!!
Nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai, cựu Vụ trưởng Nghiên cứu thuộc Ban Dân vận Trung ương cho rằng: "Một trong hai sự kiện nổi trội liên quan đến ông Đỗ Mười (cùng với việc dự Hội nghị Thành Đô) là chủ trương đánh tư sản hay còn gọi là cải tạo công thương nghiệp. Hệ lụy của việc cải tạo công thương nghiệp rất bi thảm, khốc liệt, để lại tai họa rất lớn cho dân tộc. Nhưng có vẻ là trong nhiều năm, ông Đỗ Mười tự hào về mình đã làm được việc kinh thiên động địa !" (https://web.archive.org/web/20180930045346/https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-45617161)
https://tuoitre.vn/ke-bien-tai-san-132736.htm

X-3, cú đòn trời giáng cuối cùng, biến “Hòn ngọc Viễn Đông” thành “Thành phố chết” sau khi "được mang tên Bác", đẩy thêm dòng người bỏ đất nước ra đi bất chấp hiểm nguy, khiến cho bao nhiêu số phận, bao nhiêu tài hoa mà miền Nam từng có đã rã rời trong lòng biển lạnh.

Sài Gòn, trước 30/04/1975
Sài Gòn, trước khi trở thành Hồ Chí Minh
Người dân Sài Gòn, nhất là các gia đình tiểu chủ, công chức, buôn bán nhỏ, .... chỉ cần trông có vẻ trung lưu, cuộc sống sung túc, lập tức bị ép buộc, đang chuyển đến cái được gọi là \"vùng kinh tế mới\"
Các nữ tu - công nhân trong nhà máy sản xuất lốp xe đạp ngay tại Đại chủng viện Sài Gòn
https://preview.redd.it/ctqq5zak4tzc1.png?width=586&format=png&auto=webp&s=36b0ab462dee7fb8ff3781ab9c9e5808f1b7e3c3
Năm 2005, Võ Văn Kiệt nhìn nhận: “Trong các chiến dịch Cải cách ruộng đất và Cải tạo công thương nghiệp, nhiều nhân sĩ yêu nước, nhiều nhà kinh doanh có công với cách mạng đã không được coi như bạn nữa, gây những tổn thất lớn về chính trị và kinh tế”.
Có lần chúng tôi hỏi nhà báo Trần Bạch Đằng: “Hình như trong 63 năm tham gia cách mạng và làm lãnh đạo, Đỗ Mười không để lại một tác phẩm nào?”. Ông Trần Bạch Đằng chớp mắt nhếch cái miệng méo xẹo: “Cha ấy để lại cho đời tác phẩm cải tạo công thương nghiệp, biến Sài Gòn và miền Nam thành những vùng đất chết!”.
Tuyển tập Đỗ Mười , 757 trang, https://www.nxbctqg.org.vn/do-muoi-tuyen-tap-1976-2016-.html
Riêng về tổng số vàng, nữ trang tịch tư từ tư bản ở miền Nam được các báo đài của Đảng thừa nhận lên đến 4000 lượng vàng- nhưng đây chỉ là con số tượng trưng tính riêng ở Sài Gòn từ tháng Năm năm 1977 qua tháng Hai năm 1978 mà thôi. Cả thảy trên dưới gần 35 ngàn lượng vàng, tính luôn cả nữ trang và kim cương thu trong những đợt ĐÁNH TƯ SẢN ở miền Nam.
Xin được ghi chú thêm là chỉ nội vụ Hà Nội tiến hành cho phép người Việt gốc Hoa ra đi bán chính thức nếu đóng khoảng 120 lượng vàng đã góp vào gần 10 ngàn lượng vàng tổng cộng.
Trung bình , mổi người dân miền Nam nằm trong đối tượng bị ĐÁNH TƯ SẢN mất trắng khoảng 9 lượng vàng không tính đất đai, nhà cửa, phụ tùng thiết bị , đồ cổ, và các tài sản khác. Trữ lượng vàng của toàn bộ người dân miền Nam có thể lên đến 250 ngàn lượng vàng tính đến năm 1975 nhưng đồng bào khôn khéo giấu đi và phản kháng cũng như đem theo khi di tản.
KINH TẾ MỚI:
Tất cả những ai tại Sài Gòn bị Cộng Sản tịch thu nhà cửa , tài sản điều phải đi về vùng KINH TẾ MỚI, là những nơi mà cơ sở hạ tầng cho sinh hoạt chưa được xây dựng, trong đó có cả điện nước, trường học và bệnh xá.
Những cuộc \"đánh tư sản\" tàn bạo đã đẩy hàng trăm ngàn người miền Nam vào chỗ tuyệt vọng, khi bị tước hết tài sản và đưa ra những vùng hoang sơ để tự sống, tự chết.

HƠN CHÍN TRĂM NĂM MƯƠI NGÀN nạn nhân bị cưỡng bức qua đêm phải rời Sài Gòn để về những vùng KINH TẾ MỚI và bỏ lại hết toàn bộ tài sản của mình từ nhà ở, của cải, đồ đạc cho Đảng quản lý.

Khi đến vùng KINH TẾ MỚI để sống, gần MỘT TRIỆU NẠN NHÂN bị ép buộc tham gia các tập đoàn sản xuất hay còn gọi tắt là Hợp Tác Xã, “thành quả lao động” của các nạn nhân này được phân phối chia ra như sau:
– 30% trả thuế
– 25% góp cho chính phủ theo giá thu mua của nhà nước;
– 15% trả lương cho cán bộ quản lý ;
– 30% còn lại chia cho các thành viên tính theo số điểm thuế lao động
Như vậy là sản phẩm nông nghiệp từ các nông trường vùng Kinh tế Mới đã bị Đảng tịch thu hết 70 % và chỉ còn 30% là chia lại cho các thành viên, vốn là các nạn nhân bị tịch thu nhà cửa sống trong vùng Kinh Tế Mới.
Thế là cả triệu người dân Sài Gòn đột nhiên lâm vào cảnh đói kém trầm trọng như là đòn trả thù hữu hiệu của chế độ Cộng Sản Hà Nội đối với những ai bị liệt vào thành phần không phải “Cách Mạng”, ngụy quân ngụy quyền và tiểu tư sản.
Ước tính có khoảng 300 ngàn trẻ em bị thất học vì sống ở các vùng Kinh Tế Mới này. Nhân dân miền Nam- cả triệu người đang sống sung túc bỗng rơi vào chịu đói kém khổ sở chưa từng có. Nạn đói kém lan tràn khắp mọi nơi, mọi nhà trước thảm cảnh.
https://preview.redd.it/ih5z3g4o4tzc1.png?width=640&format=png&auto=webp&s=e05c3a06ac26ef39935720a43dedc7b40f423972
Hàng trăm ngàn người dân Sài Gòn đã phải bỏ trốn khỏi các vùng Kinh Tế Mới vì ở lại cũng sẽ chết đói cả nhà, con cháu thất học, đói ăn, tương lai mờ mịt, đã phải xin ăn dọc đường tìm về Sài Gòn, đói rách khổ sở. Đây là thời kỳ khốn khổ bi đát nhất trong lịch sử phát triển Sài Gòn trong tất cả các triều đại cai trị Việt Nam, kể cả thời nhà Nguyễn chống Tây Sơn.
Đại lộ Nguyễn Huệ, Sài Gòn năm 1972 ... và
Thành Hồ, năm 1985 (10 năm sau ngày \"phỏng giái\" )
Nguyên văn Quyết định 111/CP của Hà Nội là một tài liệu chứng quan trọng, là nguồn gốc của mọi khổ đau, nghèo khó của người dân miền Nam Việt Nam sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 và là lý do Việt Nam bị tụt hậu về mọi mặt, đứng hàng thứ ba trong bảng xếp hạng nghèo nhất thế giới theo tuyên bố của Liên Hiệp Quốc vào năm 1985. Theo các chuyên gia của Liên Hiệp Quốc về kinh tế, Việt Nam tụt hậu hơn 50 năm về kinh tế vì các chính sách đánh tư sản này của Cộng Sản Hà Nội lên đầu người dân miền Nam. Chỉ số nghèo đói của Việt Nam đứng hàng thứ ba trên thế giới và chỉ mới có những tiến bộ cải thiện khi World Bank và USAID tăng tốc trợ giúp.
https://vanban.chinhphu.vn/default.aspx?pageid=27160&docid=6771

Hà Nội tới ngày nay vẫn chưa chính thức xin lỗi hai mươi mốt triệu người dân miền Nam về hành động này.

Đỗ Mười hơn chín chục tuổi vẫn phải nuôi con mọn do cô hộ lý sinh ra và nghe nói là con của ông ta??? Không biết có đúng không, và nếu đúng, tương lai nó sẽ ra sao? Cầu trời, nó đừng như những “đứa con” sinh ra từ cuộc cải tạo công thương nghiệp 1978 như Lý Mỹ! (Theo báo chí và các phương tiện truyền thông chính thức của Việt Nam, Đỗ Mười và người vợ thứ của ông có hai người con, một trai một gái. Con trai ông ta tên là Nguyễn Duy Trung là người đã thay mặt gia quyến đọc lời cảm tạ trong lễ truy điệu của bố nó vào ngày 7 tháng 10 năm 2018.)

CSVN muốn người dân thành Hồ phải thuộc nằm lòng tên Đỗ Mười :

https://www.reddit.com/TroChuyenLinhTinh/comments/1ccmux4/hcm_sẽ_có_những_con_đường_mang_tên_những_kẻ_lưu/?utm_source=share&utm_medium=web3x&utm_name=web3xcss&utm_term=1&utm_content=share_button
https://www.reddit.com/TroChuyenLinhTinh/comments/19b6e7u/đỗ_mười_và_tội_ác_ko_thể_quên_với_chế_độ_vnch/?utm_source=share&utm_medium=web3x&utm_name=web3xcss&utm_term=1&utm_content=share_button
submitted by Powerful-Scholar6923 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.11 13:34 Long_Objective_8972 BREADWINNER KASI - NO WONDER, PRESSURED

Huy, baka may alam kayong pwedeng pagkakitaan. YUNG LEGIT HA PUTANGINA HAHAHAHAHAH kailangan na kailangan ko, magtthesis pa man din ako, OJT pa! Depressed pa may gamot, ang mahal! Baka may mairereco kayo mga bhie. If wala, magpapakam---toooott- na lang ako, eme! Laban pa, kasi lumalaban 'yung nagpapaaral.
submitted by Long_Objective_8972 to u/Long_Objective_8972 [link] [comments]


2024.05.11 12:05 madeofmelancholy DISGUSTED!!

i just came home, on my way, near fountain chowk (doonites will know), i saw a brown car, number plate stated that it was from haryana (HR). and dude, they were littering empty packets of chips and fruit left over from 'moving' car. i was about record the video, but i was all alone, and it was quite uneasy to record while driving scooty. i was thinking of breaking its side view mirror in rage, but i didnt.
i wish i recorded its video, but it was impossible to do so. ab haryana, delhi, up wale gaali nahi khaayenge toh kya karenge? saalon ki harkat hee aisi hai. this is not the first time jab maine aise chalti gaadi se kooda fekte huye kisi ko dekha ho. bohot hain aise kameene. and im not kiding, badri vishal ji ki sau khaakar kehta, mere unn experiences mein se not single car had UK plate. i feel defeated because i didnt do anything against these bullshit people.
submitted by madeofmelancholy to Uttarakhand [link] [comments]


2024.05.11 07:10 Additional-Rub152 Re neet scam

Bhai ye bakchodi bahot ho gayi ye thode log aakar ek cheez bolte hai inse number poocho to 200 aate the aur 3 4 saal ke droppers hote hai aur random yt inst comment utha ke bolte hai leak hua har saal ye leak to hogai hi aur jab inse kabo un scammers ko pakdho to nhi ji scammers ko kyn pakhde wE wAnT ReNEeT humare 100 number isliye aae kynki leak ho gaya aur jab indian country chodte hai phir log popchte hai kyn choda
submitted by Additional-Rub152 to MEDICOreTARDS [link] [comments]


2024.05.11 06:56 Prestigious_Bad6920 n10tv

Ê tụi m , sao nãy h t thấy trên tiktok mấy trang đăng clip ai quay nhà chú Huy n10tv là sao v , ae ở bển hóng dc j ko :0
submitted by Prestigious_Bad6920 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.10 13:49 phurba_np height concern

i have seen many Nepali talking about height problems, i'm 6 ft tara Nepal ma basera height vayo vandeima testo huney kei ni haina bro jhan garo since i was teenager mero height ekkasi badya thyo and damn it, it hit me so mentally like i was introvert tei mathi kina garo vanchu vani ma vanchu, first ma ta you feel so spotlighted huncha pani sab jo nih bhetney conversation nai height bata suru huney, k khanchau hau malai ni tips deuna jei kura ma nih height ma joke mardiney nepali ta paro ho, arko afnu friend circle ma nih kasto awkward lagney sab kumb ma nih hatpati naauney antw sangai hinda nih kasto huncha nih damn cringe lagney kya, naya sathi banaunu paro vaney pani garo believe me sab etru etru nani jsto dekhney majority ma feri afu vanda aged huncha teini uniharuley haru ley nai ultae dae vandiney, yo ta ek dui ota khali ho aru nih dherai cha 😂
antw main kura pudke keta haru ko lagi kti haru jati nai height height vaney nih last ma paisa chaina vaney you are loser tinerko sight ma tineru baru chindey langadey budo sngai jala tara handsome ra height ta fantasy khali ho temporary koi koi exception hola sab kti vnya haina tara maile dekheko ra bhogeko ta testai matra cha..... maile pudko sathi haru tension leko dekhya chu like insecure chan height lai lera nobody is perfect so jst let it be and paisa kamau💀 jhan pudko huda faida option jyada huncha heighty keta haru lai esai garo usai garo sab bakundo vanda kam chaina type kti haru jyada chan 😂
submitted by phurba_np to NepalSocial [link] [comments]


2024.05.10 09:21 illustrous-judge HELP NEEDED!!!!!!

Help me out for colleges in patna, bihar. I'm a 12th passout and a dropper.. gave neet par bihar ke cutoff ko dekhte huye kuch nahi milega. Toh abb normal graduation karne ka socha hun. Patna me colleges ke information chahiye the, BA,BSc ke liye. Patna university,AN college me admission ki kya process hai aur entrance test bhi hota kya? aur aese colleges jo apko pata ho jisme entrance ke bina 12th marks ke basis par admission lete ho. Dhanywad 🙏🏻
submitted by illustrous-judge to bihar [link] [comments]


2024.05.10 02:47 Ok-Corner-7864 Dipika kakka you are spoiling three girls career and life you mentally toxic lady!!!God please help girls especially Meher!!

Tum unn auruton ki category mein aati ho jiska maksad hota hai ladki jese hi badi huye uski shaadi Kara do!!! You are mentally toxic jaahil aurat!!!
Tum un teen ladkiyon ko sikha Rahi ho itni sensetive ( adolescence) umra mein ki ab jab bhi kahin bahar niklo makeup karke niklo!! Bol rahi thi ab hum jab bhi bahar jayenge toh tum teeno apna makeup khud karke niklogi !!!
Iss age mein girls ko jab motivation dena chahiye apne life ke goal,career and hard work se set karne ka, tum unhe encourage kar rahi ho makeup karke bahar nikalne ka!!!
Jahan inn ladkiyon ko apna time padayi mein lagana chahiye wahan yeh ab apne makeup kit ko explore karne mein time waste karengi!!
You are using Meher and spoiling her for your content!!! Pehle bola unlimited clothes shopping aur ab makeup kit!!!! Uska pura mind career, padayi, hard work se hata ke dhyaan modelling, vlogging, quick earning money mein laga rahi ho!!!
Shame on you!!! God! I feel like punching her hard on her face!!
submitted by Ok-Corner-7864 to JanabMadamIbrahim [link] [comments]


2024.05.09 19:12 Brilliant_Wonder8698 purana ghar!!!

aaj nibha (meri masi ki beti) ne poocha, didi wo purana ghar kaisa tha...apne kaam me vyast maine bina kuch soche smjhe pooch liya ''konsa purana ghar''
nibha: aree whi ghr jiski baithkr aap, mama, tanmay bhaiya, ansh bhaiya, aashi didi baat krte the.....
uss samay, mai bhool gyi apne saare kaam ke baare me aur maano samay yatra krke 2014 ki garmiyo ki chutti me pahuch gyi.......nani ke ghr ki gali me pahuchte hi, mann me bada kathin aur gambhir sawal aa jaata tha.....ki ghr me mukhya darwaze se andar jaau ya fir bade nana ji ki baithak wale ya fir chawk wale ya fir gaaye (cow) ke kamre wale darwaze se..........uss 8 saal ki saumya ke chote se dimag me itni badi samasya........toh socha chawk wale darwaze se andar jaakr sbko aashcharyachakit kr deti hu......ghar me pravesh krte hi sbko namaste bolne ke baad......mama ko dhoondne ka karyakram shuru ho jaata tha.......mama ko itne saare kamro me se dhoondna koi aam baat thodi naa hoti hai......fir mama ke saath computer pr games khelna.....aur sbse kathin kaam aansh aashi ki rah dekhna, unka intezaar krna,,, maano bichde hue premi ka intezaar krna.....roz raat ko khaana khaate hi, mai aur mama teeno baccho ko neeche chorr kr chatt pr bhaag jaate the aur to aur chatt ke darwaze ko band kr dete the......kyuki uss darwaze ko kholna koi aasaan karya nhi hai.....ye teeno uss darwaze ko neeche se pakad pr kheechte the.......aur hum dono upar khade hokar jaal me se inhe dekhkr bohot hasa krte the.......pr ye hasi zyada der tk nhi chlti thi iss hasi ke baad hume daat bhi khaani pdti thi.....fir raat ko sone ke liye sbki khaat (foldings) bichana aur unn khaato pr chaddar aur takiye bichane ka kaam mera aur mama ka tha...aur aashi ka kaam tha nani ke saath sone ke liye ladne ka, nahi nahi usko nani se zyada pyaar nhi tha, nani raat ko haath wala pankha istemal krti thi.....raat ko nana ji ke so jaane ke baad hum sb anushka didi aur unke bua ke baccho se hasi mzak krte the, anushka didi ka ghr humare ghr ke saamne wala hi tha......fir jaise hi nana ji ki aankh khulti toh hume aur daat khaani pdti,,,,,yhi sb krte krte subah 5 bje chatt pr macchar aa jaate the......jaise taise adhuri neend se uthkr park jaane ke liye tyaar hote the hum sb.....pr us adhuri neend me bhi kbhi thakaan mehsoos nhi hui........park se aate hue ganne ke rass peena,,,, aur ghr aakr nashta krte hi chinki masi ke bistar pr so jaana, aaj jha poore bistar pr akele aaram nhi milta uss samay ek single bed pr hum 5 bacche bohot shaanti se so jaaya krte the.....aur chinki masi, wo bechari kursi pr baith kr soti thi.....sach me....bohot pyaara tha purana ghr.....holiday homework ke naam pr sirf aur sirf baatein krna........nahane ke liye bathroom nhi chawki ka istemaal krte the hum bacche.....poora samay handpump pr latke rhna.....storeroom me chipkali se bachte bachate sabun nikaal kr laana.......jhaadu se phle seediyo pr saare joote chappal kone me lgana.....ladai ho jaane pr sb baccho ko alag alag kamro me bitha diya jaata tha.......porra din chutki masi aur divya masi ka wait krna......dophhar me sone ki jagah cartoon dekhna......purane ghr jaisa koi ghr dobara nhi bn skta.......inhi sb vicharo me khoyi thi ki tbhi nibha ne yaad dilaya ki aap apna kuch zaroori kaam kr rhi thi!!!!!
submitted by Brilliant_Wonder8698 to Indianbooks [link] [comments]


2024.05.09 15:02 nerdnomad1_ A Glimpse of life's hardships

Yesterday, while at college to submit my last sem pending assignments, I experienced a moment that left a lasting impact. As my teacher was in a meeting and asked me to wait for an hour, I took a walk to a nearby tapri and lit a cigarette. Surrounded by college students, I found myself seated near a Swiggy delivery guy.
Our eyes met, and unexpectedly, he opened up to me, his story filled with heartache. He began by saying, "Bhai zindagi mai padhai jarur karna aur bhot padhai karna. Padhai ke bina kuch nahi hai. Mai roj rota hu bhai. 700 rs kamata hu din ke. 500 ghar deta hu 200 ka petrol dalwata hu. Bete ko english medium mai padhara hu jisse aage chalke ye na kehde ki baap ne mere liye kuch nhi kra. Pure din bas ek 30 rs ki biryani ki plate mai rehta hu bhai. 10 rs kharchne ke lie bhi sochna padta hai. Yeh cigarette mere dost ne dillayi mujhe. Subah 6 bje rote hue nikalta hu aur 11 bje rote hue ghusta hu. Sote waqt bas yeh maangta hu ki moksh miljaaye. Agar maa baap saath hote toh shayad asa na hota n aaj. Choti umar mai gundagardi kari. Nahi maani kisi ki baat, ab toh bas marjaau toh badhia. Bas bhai bura mat banna lekin bhot padhna. Jeb mai paise ho jab apne kamaye hue jitne nashe chaho karna. Bas bhot padhna. Maa baap ke lie padhna. Apne is bade bhai ko yaad rakhte hue."Ordering chai for us both, I offered him a small gesture of comfort.
This encounter amplified my sense of responsibility and compassion. It was a powerful reminder of the challenges many face and the importance of striving for a better future, not only for ourselves but for the well-being of those around us.This touching encounter illustrates the profound effect that one person's story can have on another, and how empathy can deepen our understanding of life's complexities.
submitted by nerdnomad1_ to delhi [link] [comments]


2024.05.09 11:01 Ok_Tone7645 I don't about title ... just read the post

Actually mein result ke baare mein nahi kehna chahta kuch ... lekin muje bhaut zyada anxiety ho rahi hai ... paper mein jo likha tha baar baar dimaag mein aata hai especially physics and maths ... na mein teekh se so pa raha hun , meri nani ka knee replacement hua tha ... and ab tak 1 month ho chuka hai ... unke soles mein bhaut pain hota hai kabhi kabhar weakness aa jaati uss weakness ke kaaran vo rone bhi lag jaati hai ... jiske kaaran muje bhi darr lagne lag jaata hai ki inhe kuch na ho jaaye (kyunki mein bachpan se hi nana nani ke saath rehta hun and i love them ) aadha din mein unke pass hi rehta hun taaki vo lonely feel na kare ... nana bhi rehte hai lekin vo ghar ka kaam kar rahe hote hai ..
Ik sab puchenge ki mein kyun hi bata raha hun ... actually ab mein mentally bhaut weak ho chuka hun pehle result ke baare soch soch kar , fir nani ke baare mein soch soch kar , fir college ke baare mein ... fir ghar mein bhi kaam karana hota hai ... mein sirf apne room mein baitha rehta hun.. na koi dost hai mera iss society mein na mein ja paata kisi ke saath khelne ... 5 saal se mein khain tour par nahi gaya .... raat ko rone lag jaata hun ... mental state teekh nahi hai.... mein kya karun 😭
submitted by Ok_Tone7645 to CBSE [link] [comments]


2024.05.08 13:54 MiserableLock577 ABYG kung maging pabigat ako?

Hi, panganay (27) pala ako sa tatlong magkakapatid, pangalanan nating Lea (25) at Anton (15) mga kapatid ko.
Currently, nakatira kmi sa aming parent because of the following reasons. Ako nakitira sa parents ko dahil nung nung nagstart akong mag work nadiagnosed ako ng hypokalemia. Since im single wala ako kasama dati sa bahay (since im living alone in metro manila) kaya napauwi ako sa province kasama ang parents ko.
Now, si lea naman, nagasawa ng maaga dahil nabuntis. (Please note po na im not shaming her because of this, crucial lang sya sa story) she now have two children. Theo (3 years old) and leo (1 year old).
eversince umuwi ako at nagstay sa parents ko ako na sumagot sa lahat ng bills bukod sa tubig at internet (hindi aabot ng 3k per month).
Every month ung grocery namin umaabot ng 15k+ bukod pa yung kuryente na minsan umaabot ng 7k. Hindi ko to minasama at bukal sa kalooban kong ibigay, kasi di na ako gumagawa ng chores sa bahay. Ginawa ko tu for almost 2 years ng di nangunguwenta.
Kaso, itong kapatid ko at asawa nya napapansin kong nagiging abusado na. Medyo mas naging obvious lang ngayon. Biro mo, pag hindi nila nagustuhan luto ng mama, magluluto sila ng sarili nilang pagkain. Kaya iritang itita ako kasi instead tumagal ung grocery nauubos agad.
Ito pa, itong si Lea kung tratuhin nya ako at ang mama ko parang empleyado nya kung makasagot. Pag nagkukulang kasi ung gnrocery ko, inuutusan ni mama na kumuha na lang sa tindahan. Pag si lea ang nagbayad sa sariling pera nya, sisingilin nya pa si mama na akala mo walang itinulong mama ko. When in fact wala na nga sila binabayaran. Kakain nlng sila matutulog.
Sa sobrang inis ko inistop ko bumili ng grocery. Kaya ngayon puro sila lista sa tindahan. Ngayon itong si lea dahil hindi mabayaran ni mama ung mga kinukuha nya, nagagalit sya. Kaya sinagot ko na sya. Pinatigil ko lahat ng appliance na ginagamit na binili ko.
Nagsagutan kami at sinabihan nya akong baliw at pabigat. Dito sumama loob ko. Hindi kasi ako confrontational at pag masama loob ko umiiyak lang ako.
Kaya sinabihan ko mama ko na di na ako mag ibigay pambayad ng kuryente para malaman nila kung gano sila kapabigat.
Na kung sila lang di nila kakayanin. Kaso sabi ni mama intindihin ko nlng daw. Kaso nakakasawa.
Kaso naawa din ako sa mama ko. ABYG kung magstop na ako magbigay at totohanin ko maging pabigat? Pag tumigil kasi ako baka ang sumalo mama ko.
P.s. first time ko magshare ng story dito so pasensya na kung naguluhan kayo. Pipilitin kong sagutin mga questions niu kung may malabo man. Sorry, ang sama lang kasi ng loob ko.
Sorry nirepost ko nlang here kasi maling sub yung napagpostan ko TT
EDIT 1: hello salamat sa mga comments niu. May iclear lang din ako kasi feeling ko nagkulang ako sa kwento. Feeling ko nasabihan ako ni Lea na pabigat ako kasi di na ako gumagawa ng chores. Which in my defense nmn, 80% na ng sahod ko napupunta sa inyo. Huy, ano ba nmn yung ma exempt na ako sa paghuhugas ng plato.
EDIT 2: May nagtataka kasi sainyo kung bakit di namin kausapin. Pasensya na kung di ko naadd dito pero, di kasi ako yung taong makuwenta. Kung kaya ko ibigay, ibibigay walang anu-ano. Kaya lang ako sumabog ng husto e kasi nga bastos at kung tratuhin ako akala mo boss ko sya at empleyado nya ako. Tapos sasabihan kang baliw at pabigat.
Ilang beses na rin yan pinagsabihan nila mama. Pero nagaaway lang sila. Hindi naman lumala dahil nga naaawa sya sa mga apo nya. Di rin kasi ako mahilig makielam pag may nagaaway, di ako ung sasawsaw tapos ang labas parang pinagtutulungan sya. Malaki na sya dapat alam na nya makisama.
submitted by MiserableLock577 to AkoBaYungGago [link] [comments]


2024.05.07 19:39 Missmomooo Aren't the older generations entitled to respect?

During my brother's wedding I said that I wanted to keep my hair loose and free, an older lady from our extended family said that if we don't tie our hair negative energies will be attracted towards us (let me know if it's true), and when I asked Where she learned it from, she said that her grandma told her, the old lady is 89 years old herself, during those times superstitions were widely believed. If it was just a suggestion it would've been my decision on what to do with MY hair. On the day of the wedding all the female cousins started to get ready in a single room. We made our eldest sister ready first cuz she is the first sister of the groom Ani there would be many things involving her. That old lady literally yanked my sister's hair(her hair and makeup was done) and shouted (in the wedding home) "Kapaal bannu bhaneko hoina alaxina haru, dai ko bihe ma timiharule nai Bhoot bolaune bhayau" we were dumbfounded on what to do cuz all the guests were present there.
And no she doesn't have any mental health problems. She even disrespected my cousin who's plus size, in a loud voice in front of everyone she said, "Nani Bhai ko bihe ma 20 kg ta ghataune hola ni" she said that 3 days before the wedding, my cousin wasn't even familiar with who that lady is(she was from the other side of the family).
She misbehaved so much that because of her the excitement of a wedding was all dissolved. Nobody liked that lady and we couldn't even tell her anything in return because we were told by our parents that she's an elder and we have to respect her. During the Beuli Mukh herne ceremony she even said that "Aba kaam garna xode hunxa. Buhari haru kaam gareko ramro dekhidaina, Mero naati Lai mitho mitho Khana khwau"vwtf does she get by even spoiling the mood of a new bride?Bhauju is a surgeon and she literally earns more than my brother and being a surgeon in Nepal is a huge deal.
Should I have just slapped that lady across the face? (It's just an expression for my frustration and ofc I won't beat someone up because of this)
submitted by Missmomooo to Nepal [link] [comments]


http://rodzice.org/