Coi truyen tranh

Mấy đứa con nít.

2024.05.15 09:48 noir1_ Mấy đứa con nít.

"Thằng nhóc mới có vài tuổi đầu mà bày đặt nói năng người lớn." / "Mấy đứa con nít mà nghĩ được gì?" / "Mấy thằng nhóc bâyh toàn coi ba cái tiktok xàm xàm bại não."
Đây là những câu nói tôi thấy nhiều người đi trước nói về lứa tuổi thiếu niên. Tại sao lại như vậy? Các nước Á Châu chúng ta thường bị ảnh hưởng bởi lời dạy của Nho Giáo. Từ đó, những điều này đã bị lạm dụng để bắt ép các thế hệ sau phải theo ý mình với không một lời cãi vã hay phàn nàn. Ví dụ ba mẹ thì cấm cản con tiếp xúc với vấn đề kiến thức tình dục, thay vì dạy con kĩ càng thế nào là an toàn. Trái chiều thay, họ lại cho con tiếp xúc mạng xã hội một cách vô tội vạ, dẫn tới nhiều hệ luỵ tai hại.
Chúng ta, thế hệ trẻ hơn họ luôn phê phán là tại sao không dạy con cho đoàng hoàng, ko dạy con cho kĩ để nó có suy nghĩ và chín chắn hơn. Ngoài ra tôi còn thấy văn hoá mới, chữa lành sau những ngày áp lực mệt mỏi, điều này đối với những người lớn tuổi hơn chúng ta thì họ cho là "Chữa lành tới chữa lành lui, chỉ có nước phí của phí thời gian". Đối với họ, họ từng trải qua khoảng thời gian còn cơ cực hơn mình, nên họ đã quy chụp, đã mỉa mai các văn hoá trẻ, dẫn đến chúng ta, Gen Z, đã bức xúc, đã phản đối cách nghĩ cổ lỗ sĩ đó.
Vậy mà bây giờ, tôi thấy thế hệ gen Z của chúng ta lại đi phê phán những thanh thiếu niên nhỏ tuổi hơn. Chúng ta đã toxic. Đúng vậy, thật sự không khác gì những thế hệ trước đã nói vs chúng ta. Chúng ta đã phân biệt và dìm thế hệ trẻ với áp đặt sự quyền lực dựa trên lời thuyết dạy của văn hoá kính trên. Chúng ta đáng lẻ phải giúp đỡ cho những thế hệ trẻ thoát khỏi các điều tệ nạn, dạy các em tuổi teen suy nghĩ phản biện và cách tranh luận. Tôi biết là tuổi trẻ bòng bột, cảm xúc có thể chưa kiểm soát được và gây ra nhiều sự bất mãn cho mọi người. Mỗi thế hệ đều lớn lên trong những giai đoạn khác nhau, dẫn đến sự khác biệt về giá trị, quan điểm và cách nhìn nhận thế giới. Điều này có thể tạo ra khoảng cách thế hệ, khiến các thế hệ lớn tuổi khó thấu hiểu và đồng cảm với lối sống và suy nghĩ của giới trẻ.
Tôi mong sau những sự bất đồng và cãi vã. Mọi người phải bình tĩnh lại và ngẫm nghĩ ý kiến đôi bên. Mong mọi người đừng cấm đoán, mọi người đừng cực đoan. Những điều tiêu cực chỉ khiến xã hội kém phát triển đi. Khi thấy những điều sai trái thì mong mọi người đưa ra ý kiến, phê phán những sự việc và lời nói ấy một cách lịch sự và kiên nhẫn. Bởi vì khi đã đối lập, càng gay gắt, chúng ta sẽ càng không bao giờ chịu nghe ý kiến của nhau cả.
submitted by noir1_ to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.15 08:22 fillapdesehules Lịch sử lợi dụng, đàn áp Công Giáo và Sai Lầm Của Anh [Phần 1]

Đầu tiên, bài viết này mang màu sắc và góc nhìn Công Giáo rất mạnh, vì tao là người Công Giáo chính gốc chứ không phải một thằng chỉ đọc qua tài liệu mà phán đoán.
Tao biết tỏng có những đứa chỉ cần nhìn thấy hai chữ "Công Giáo" thôi là ngứa mắt, thấy ghét rồi, xin lỗi, đây là tôn giáo, không phải bài nhạc, quyển sách hay bộ phim để cố gắng làm hài lòng tất cả 70-80% triệu dân.
Tao không có ý kiến gì vì dù nói như thế nào thì tụi mày vẫn ghét mà thôi. Tao càng hoan nghênh nếu tụi mày sẵn sàng đọc hết, như là tôn trọng công sức ngồi chai đít của tao, sau đó tụi mày có thể sỉ nhục, xỉ vả tao thế nào cũng được. Đưa luôn má bên kia cho nó tát.
Bắt đầu thôi.
https://preview.redd.it/i5g7xr4fyi0d1.png?width=512&format=png&auto=webp&s=6315e887e88f9a636c5ff0927131a60371b08758
"Chủ tịch Hồ Chí Minh đặc biệt quan tâm đến vấn đề đoàn kết, nhấn mạnh đoàn kết tôn giáo là vấn đề then chốt để tăng sức mạnh dân tộc. Ngày 3/9/1945, trong phiên họp đầu tiên của Chính phủ lâm thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh khẳng định nhiệm vụ cấp bách thứ 6 cần giải quyết là: “Thực dân và phong kiến thi hành chính sách chia rẽ đồng bào Giáo và đồng bào Lương để dễ bề thống trị. Tôi đề nghị Chính phủ ta tuyên bố: tự do tín ngưỡng và Lương Giáo đoàn kết”. Tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh với tôn giáo nói chung và Công giáo nói riêng luôn nhất quán trên nền tảng chủ nghĩa yêu nước, chủ nghĩa nhân văn sâu sắc và tư tưởng của Người đến nay vẫn là cơ sở quan trọng để soạn thảo các văn bản pháp lý về tôn giáo.
[...]
Người đau lòng khi biết có kẻ lợi dụng chủ trương tự do tín ngưỡng của Nhà nước chống phá cách mạng, chia rẽ khối đoàn kết Lương Giáo, làm ảnh hưởng đến lòng yêu nước, kính Chúa của giáo dân. Người căm giận khi kẻ thù xâm phạm tự do tín ngưỡng Công giáo, giết hại giáo dân, bắn phá nhà thờ ở Nam Định, Quảng Bình, Nghệ An, Hà Tĩnh. Người bao dung, độ lượng với người bị địch lợi dụng, có hành động chống lại cách mạng nay hối cải quay về."[1]
https://preview.redd.it/dyg6u1ciyi0d1.jpg?width=1069&format=pjpg&auto=webp&s=1f132b885578df601844c2599aeac24a981c2861
Ở trên đây cốt chỉ là một mớ lý thuyết suông của gã Hoa tặc Hồ Tập Chương mà thôi, nhưng những gì mà lũ gian tà này đã và đang làm thì hầu như là đi ngược lại với ý chí và tinh thần của Hồ. Tao đang cười hô hô nhe ra cả hàm răng dính màu đen sau khi cắn một miếng bánh gai.
Khi tụi mày nhìn lại tổng thể lịch sử, tụi mày sẽ thấy Hồ Tập Chương là một nhân tố cực kỳ nguy hiểm nếu so với các đời vua thời phong kiến. Cách làm của gã và những đồ đệ những tưởng như là ôn hòa, muốn kết nối mọi tập thể lại với nhau, nhưng thực chất là đánh theo kiểu cài cắm từ bên trong. Vấn đề này sẽ được nói rõ hơn trong các phần sau.
Để nói về "miếng bánh" này, nó cũng đen như miếng bánh vẽ mà cảng viên và nhà lướt đang che mắt, dắt mũi dân ngoại giáo, lương dân, người vô thần clueless và những người kém hiểu biết, khiến họ hiểu sai về những tôn giáo, tín ngưỡng chính thống được công nhận ở Việt Nam, trong đó bao gồm các tôn giáo lớn như Phật Giáo, Công Giáo, Cao Đài, Hòa Hảo, Hồi Giáo...Nhưng trong bài viết này sẽ chỉ tập trung về Công Giáo.
Tại sao nó lại "đen"? Mời tụi mày đi dạo cùng tao trong khi nói phét về vấn đề này. Tao sẽ cố gắng viết khách quan nhất có thể, không mang nhiều cảm xúc cá nhân, thái độ thù hằn và cố gắng để hạn chế hết mức các loại ngụy biện.
https://preview.redd.it/rcbhhyfqyi0d1.jpg?width=1164&format=pjpg&auto=webp&s=17e49378fb789a7fc808b092fae87abc52e939f3
1. Nguồn gốc của Công Giáo ở Việt Nam - khởi nguồn của đố kỵ và ganh ghét.
https://preview.redd.it/7326wk9syi0d1.png?width=640&format=png&auto=webp&s=00f4a02ba852b34cbaaa4d43566a59f7dd22a0c1
Để tìm hiểu tại sao lại có sự đàn áp Công Giáo này thì đầu tiên mời tụi mày đọc một số ghi chép tóm tắt về khởi nguồn của Công Giáo ở Việt Nam. Được chia ra thành một vài giai đoạn phía sau đây. Các trích dẫn tham khảo dưới đây đều nằm trong nghiên cứu mang tên "NGUYỄN-CATHOLIC HISTORY (1770s-1890s) AND THE GESTATION OF VIETNAMESE CATHOLIC NATIONAL IDENTITY" của Lan Anh Ngo ở Washington D.C vào năm 2016.
Dài quá, đéo đọc. Đã tóm tắt lại cho ngắn.
a) Những dấu tích đầu tiên của Công Giáo được phát hiện ở Việt Nam.
"Giai đoạn đầu của Công giáo La Mã ở Việt Nam diễn ra vào khoảng giữa thế kỷ 14 và đầu thế kỷ 17 [...] Ferrão Mendes Pinto (1515-1583), một cựu tu sĩ Dòng Tên người Bồ Đào Nha, mô tả việc tìm thấy một bản khắc lớn hình chữ thập trên tảng đá ngoài khơi bờ biển Việt Nam (Cù Lao Chàm) mà Duarte Coelho, đại sứ Bồ Đào Nha tại Việt Nam, đã để lại vào năm 1525."[2] (p. 4 - p. 5)
b) Sự phát triển của Giáo hội bản địa trong những năm 1660-1860.
"Trong hai thế kỷ này, Giáo hội ở Việt Nam dần dần trở thành một hình thức Công giáo bản địa. Chẳng hạn, số giáo sĩ và giáo lý viên giáo dân địa phương đông hơn nhiều so với các giám mục và nhà truyền giáo châu Âu. Sau đó, rào cản ngôn ngữ đã ngăn cản những người truyền giáo tiếp cận trực tiếp với những người cải đạo ở địa phương. Hơn nữa, những làn sóng bắt bớ thường xuyên đã buộc những người truyền giáo phải dành nhiều thời gian ở ẩn hơn là phục vụ đoàn chiên. Những lý do này có thể giải thích tại sao Giáo hội địa phương lại trải qua sự phát triển tương đối nhanh chóng mặc dù phải đối mặt với những khó khăn nghiêm trọng."[2] (p. 6)
c) Giáo hội bản địa chuyển thành Giáo hội Pháp thuộc địa, những năm 1860-1930.
"Năm 1862, cuộc xâm lược của Pháp-Tây Ban Nha đã buộc chính quyền Nguyễn phải ký hiệp ước đầu tiên trong nhiều hiệp ước về phân chia khu vực. Theo quy định của Hiệp ước Hòa bình Sài Gòn đầu tiên năm 1862, nhà Nguyễn cho phép người Công giáo thực hành tôn giáo của họ, nhưng triều đình không còn thi hành sắc lệnh hoặc bảo vệ người Công giáo khỏi bạo lực lan rộng do lực lượng dân quân quý tộc-học giả địa phương lãnh đạo. Giữa những năm 1864 và 1885, giới trí thức địa phương đã lãnh đạo hai cuộc nổi dậy lớn, Văn-Thân vào những năm 1860 và Cần-Vương vào những năm 1880. Hai cuộc đàn áp diệt rễ tận gốc ở đây đã giết chết 60.000 người Công giáo. Đó là gần một nửa trong tổng số 130.000 người Công giáo bị giết kể từ khi Công giáo La Mã xuất hiện."[2] (p. 8)
https://preview.redd.it/g6nsna6n3j0d1.png?width=1024&format=png&auto=webp&s=957f3b24f6a2799339892d39df3b1aa991ad2319
d) Đỉnh điểm của các mâu thuẫn chính trị từ 1930 đến 1960.
"Bất chấp những nhân vật lỗi lạc này, người Công giáo Việt Nam không thể duy trì các vị trí lãnh đạo trong lĩnh vực chính trị quốc gia mà họ từng có trong những năm 1930. Tuy nhiên, chủ nghĩa dân tộc Công giáo Việt Nam đã đạt đến đỉnh cao vào những năm 1950 và chỉ kết thúc vào những năm 1960. Một thiếu sót của việc thụ phong năm 1933 để đánh dấu sự khởi đầu của giai đoạn này là sự phân chia này không công bằng với những nỗ lực bền vững trước đó của những người cải đạo địa phương mà đỉnh điểm là sự kiện này. Mặc dù bầu không khí thân Pháp lan tràn khắp đạo Công giáo ở Việt Nam trước những năm 1930, nhưng những người cải đạo ở địa phương vẫn không từ bỏ những nỗ lực khác nhau nhằm đưa những đặc điểm dân tộc và văn hóa vào đời sống tôn giáo của họ. Ví dụ, việc tấn phong giám mục đầu tiên của Việt Nam vào năm 1933 có công lớn nhờ công cuộc vận động hành lang của Nguyễn Hữu Bài."[2] (p. 10)
e) Tìm kiếm sự chấp thuận, từ năm 1960 cho đến hiện tại.
"Từ những năm 1960 đến nay, Công giáo không chỉ mất đi vị thế ảnh hưởng trong xã hội nói chung mà còn phải đấu tranh để tái hình dung bản sắc của mình trong một môi trường thù địch về mặt chính trị, nơi nhà nước xác định nghiêm ngặt và giải thích một cách hạn hẹp quyền tự do tôn giáo như một điều đương nhiên và bắt buộc. đặc quyền được bảo vệ để cầu nguyện và thờ phượng trong các tòa nhà nhà thờ. Hai sự kiện then chốt đặc trưng cho giai đoạn này của lịch sử Công giáo Việt Nam: cuộc đảo chính năm 1963 và sự sụp đổ của Sài Gòn năm 1975."[2] (p. 13)
Đặc biệt có hai ông là Trương Vĩnh Ký và Lê Văn Duyệt mà dù thằng nào, bắc kỳ hay nam kỳ hay trung kỳ, hay ngoại giáo, lương giáo lương dân, bò đỏ, bò vàng, có chê bai và chỉ trích thậm tệ về CÁC TỘI của hai ông này thì người Công Giáo vẫn sẽ không quên đi các tội trọng đó. Hơn nữa, hai ông này cũng có CÔNG rất nhiều đối với sự vững mạnh của đạo Công Giáo, vì đều là người có tiếng, có chức danh lẫn có tài, và cũng không quên đi các công.
https://preview.redd.it/reppmc9x3j0d1.png?width=1080&format=png&auto=webp&s=1336372612d8fcfb79cedc91aa9e04ffbb22f1ab
"Ngày 17.2.1825, vua Minh Mạng ra chỉ dụ cấm đạo Công giáo. Tổng trấn Gia Định thành Lê Văn Duyệt lơ không phổ biến lệnh từ Kinh thành Huế nên những trấn miền Nam không biết để truy lùng các giáo sĩ. Sau đó vì Bộ Lễ thúc mãi, và ông nghĩ rằng triều đình cần thông dịch nên chọn ba vị thừa sai là Giám mục Gagelin, Taberd và linh mục Odoric rành chữ Hán Nôm gởi ra Huế.
Đức Giám mục Taberd kể trong một bức thư đề ngày 28.4.1828: “Danh tước của ông là Thượng công, ông đứng đầu hàng quan giai và là nhân vật độc nhất mà nhà vua kính nể”; “Thấy rõ ý hướng cừu địch của nhà vua đối với Thánh giáo, chúng tôi bèn biên thư cho vị đại quan này và nhờ nhiều nhân vật trần thuật với ông tình cảnh của chúng tôi, nhất là thảm trạng ở Bắc kỳ. Nghe kể tình cảnh khốn khổ đó, ông la lên: Tôi không hay biết gì hết về sự việc đó. Các cha cố Pháp có phạm trọng tội chi mà ngược đãi họ?... Tôi sẽ đi ra Huế và tôi sẽ tâu với nhà vua.
Đức Thượng công Lê Văn Duyệt không tán thành chủ trương cấm đạo Công giáo, “vì sự nghiệp mà vô ơn” của vua Minh Mạng, chỉ vì quan niệm hẹp hòi “bế quan tỏa cảng” lỗi thời, rồi đây sẽ đem đến mất nước. Nhìn trước thấy hậu quả đó, nên Đức Thượng công đã lên tiếng can ngăn triều đình Minh Mạng."[3]
"Dù Lê Văn Duyệt đã chết (ngày 25/8/1832), vua Minh Mạng vẫn giữ lòng hận thù. Vua bãi bỏ chức Tổng Trấn, lập toà án xét xử Lê Văn Duyệt tội hà lạm công quỹ. Vua cho đào mả và san bằng mộ bia khiến cho người con nuôi của ông là Lê Văn Khôi nổi loạn chống lại triều đình. Cuộc nổi loạn của Lê Văn Khôi cũng là một lý do thúc đẩy vua Minh Mạng thù ghét và bách hại người Công giáo và tạo nên những hiểu lầm về Thánh tử đạo Joseph Marchand Du. Ngày 8/9/1835, quân triều đình chiếm lại được thành Phiên An (Gia Định). Vua truyền chém đầu, phân thây 1.994 người, trong đó có cha Phước, cha sở Chợ Quán, và chôn chung trong một hố sâu gọi là Mả Ngụy. Sáu người còn lại bị giải về kinh đô Huế, trong đó có cha Marchand Du, người đã bị Lê Văn Khôi dùng vũ lực ép phải vào thành Phiên An, vì tin tưởng cha có phép màu và lôi kéo được các tín hữu chống lại triều đình, như các thư cha Marchand Du còn để lại đã minh chứng điều đó. Thật ra, trong số 2.000 người phản loạn, chỉ có 26 người đàn ông và 40 đàn bà trẻ con là người Công giáo Một câu hỏi đặt ra cho những người thời trước và ngay cả thời nay: tại sao người Việt Nam thời đó lại theo đạo Công giáo bất chấp những thử thách, gian lao?"[6]
Hãy đi đập hết những công trình sau đây: Nhà Thờ Đức Bà, Dinh Toàn quyền Đông Dương, Dinh Thống sứ và Phủ Thống sứ Bắc kỳ, Tòa án, Nhà hát Lớn ở Hà Nội; Tòa Đốc lý Sài Gòn, Bưu điện, Dinh Thống sứ Nam Kỳ, Nhà hát Lớn ở TP Hồ Chí Minh, Ga Đường Sắt, Bệnh Viện Saint Paul, Bệnh Viện Pasteur, Bảo Tàng Lịch Sử Việt Nam, Sân Bay Gia Lâm, Chợ Đồng Xuân,...Rồi tao nói chuyện tiếp.
https://preview.redd.it/nqqhe1d44j0d1.png?width=750&format=png&auto=webp&s=bce1e63393d807389b786bf51cb0f6948ae48aa2
Thật vậy, khi muốn xét lại các bậc tiền nhân trong lịch sử, hãy xét đủ cả hai khía cạnh là CÔNG và TỘI, có CÔNG VỚI AI và TỘI VỚI AI, CÔNG Ở ĐÂU và TỘI Ở ĐÂU. Người nào không hiểu biết, có tư duy đóng, phiến diện và một chiều thì dễ lậm vào cái bài chỉ trích tiền nhân trên tất cả các khía cạnh, trên tất cả các nền tảng xã hội, mà do tụi đản nó cố tình thúc đẩy những sự xét lại với các trang fanpage liên quan lịch sử trên phở bò. Ngoài ra, một người có tư duy phản biện vững vàng thì sẽ biết đặt câu hỏi với những thứ mình được dạy. Nếu tụi mày vẫn chưa biết thì phần đa những trang lịch sử mà tụi mày đang theo dõi là của tuyên láo hết.
Và tư duy nhị nguyên, không phải cái này thì phải cái kia, không cái kia thì phải cái này, chính là thứ giết chết chức năng tư duy phản biện của tụi mày.
Ví dụ cho một câu thôi: "Gia Long cõng rắn cắn gà nhà". Nó chỉ viết như thế, và vì một câu viết này ở trong sách mà biết bao thế hệ chỉ xem ông Vua này là thằng chó. Kết thúc ví dụ ngắn gọn này ở đây.
Hay "Menđen là một linh mục bất đắc dĩ", chắc chắn tụi mày cũng bị lùa gà, dắt mũi qua môn sinh học rồi đây. Thật ra thì ổng không có "bất đắc dĩ" đâu, ổng là linh mục thật được phong chức thật vào đúng thời điểm có thể được thụ phong thật.
https://preview.redd.it/wglwykp94j0d1.png?width=1155&format=png&auto=webp&s=dd760d98333e2ceb69ea872aed68bd9f3351eff9
"Linh mục Mendel (1822-1884) sinh tại thị trấn Hyncice, vùng Moravie (thời điểm ấy là lãnh thổ của Áo, nay thuộc CH Czech) trong một gia đình nông dân nghèo. Từ nhỏ, cậu bé Mendel đã được thầy cô quý mến vì học xuất sắc, lại rất kiên nhẫn và ham học hỏi. Ngoài giờ đến trường cậu luôn phụ giúp ba các công việc trồng trọt ở nông trại của gia đình nên rất gắn bó với cỏ cây, hoa lá. Năm 1843, được sự giới thiệu của một thầy giáo, Mendel xin gia nhập học viện của dòng Augustinô tại Brno (phía nam vùng Moravie) và thụ phong linh mục năm 1847. Vị linh mục trẻ được bề trên tiếp tục tạo điều kiện để học tập và nghiên cứu để tham gia vào việc giảng dạy sau này vì dòng Augustinô có nhiều hoạt động trong lãnh vực giáo dục.
Năm 1868, cha Mendel được bầu làm bề trên của tu viện Brno. Với trách nhiệm mới, ngài không thể dành quá nhiều thời gian với các cây đậu Hà Lan như trước, mà chuyển sang tìm hiểu một số lãnh vực như khí tượng học và thiên văn học. Năm 1884, cha đẻ của ngành di truyền học với 3 định luật Mendel nổi tiếng đã qua đời vì suy thận."[4]
=> Đéo bất đắc dĩ tí nào. Tụi mày đã bị chúng nó lừa.
2. Quan điểm của Giáo Hội và hầu hết giáo dân về những cuộc đàn áp và mâu thuẫn ở trên.
Nói về các mâu thuẫn trong lịch sử này, có một vài điều sau đây cần được làm rõ để giúp cho bài viết được khách quan nhất có thể:
- Thứ nhất, xét trên bối cảnh và góc nhìn của lịch sử. Bối cảnh của các triều đại Vua Chúa lúc ấy vẫn là thời phong kiến, được kế thừa và ảnh hưởng bởi Bắc Quốc và các quốc gia lân cận, đoạn này nói hơi chủ quan và cảm tính, nên hẳn là sẽ cảm thấy bị choáng ngợp và sợ hãi trước các ý niệm, concept và văn hóa của Tây phương, trong đó bao gồm cả một tôn giáo mới toanh hoàn toàn và chẳng ăn nhập tí nào với nền văn hóa của đất nước mình cả.
Các lãnh đạo Á Châu sợ chúng sẽ phát triển và trở nên lớn mạnh, lấn át đi cả những giá trị văn hóa của đất nước mình, và các biện pháp đàn áp được đưa ra ban đầu là khá hiển nhiên và là quy luật tất yếu. Nền văn hóa, văn minh Tây Phương hiện đại, đi trước cả bao nhiêu trăm năm với nhiều vĩ nhân và thiên tài, chẳng có lẽ nào lại không sợ bị họ lấn át.
+ Ví dụ như khi Thiên Chúa Giáo cập bến ở nước Anh Cả:"Đức tin Kitô giáo lần đầu tiên được đưa đến Trung Quốc vào năm 635 sau Công nguyên bởi các nhà truyền giáo Ba Tư [...] Người Ba Tư đã dịch một phần Kinh thánh và các tài liệu khác sang tiếng Trung Quốc, thường sử dụng các thuật ngữ Đạo giáo và Phật giáo để truyền đạt ý nghĩa của chúng. Nhưng do cuộc đàn áp nghiêm trọng dưới thời hoàng đế Đường Vũ Tông (Lý Viêm) vào năm 845 sau Công nguyên, nó đã mất đi chỗ đứng ở Trung Quốc, nhưng vẫn tiếp tục gây ảnh hưởng Cơ đốc giáo trong các bộ lạc ở biên giới phía bắc Trung Quốc. Giữa thế kỷ thứ chín và thế kỷ thứ mười chín, người Công giáo La Mã và người Tin lành đã thực hiện nhiều nỗ lực khác nhau để truyền Phúc âm đến Trung Quốc. Nhưng không có nhiều người cải đạo được. Mãi cho đến khi có bước tiến lớn của phong trào truyền giáo Phúc âm vào thế kỷ 19 thì người ta mới đạt được những tiến bộ đáng chú ý."[5]
https://preview.redd.it/jncsjh7l4j0d1.png?width=1200&format=png&auto=webp&s=986797e36cb590c98500325df51de7e13426d61f
+ Các tu sĩ dòng tên thời đó qua Trung Hoa để tìm hiểu Trung Hoa và truyền bá đạo Ki Tô. Họ đem khoa học để giúp đỡ triều đình, được cả lòng vua và đại thần; mà khôn kheo biết tôn rọng tục lệ Trung Hoa, Ki Tô giáo rất khắt khe, tuyệt đối cấm tín đồ thờ thần nào khác, chỉ được thờ Đức Chúa Trời thôi, các tu sĩ Dòng Tên, khoáng đạt hoặc mềm dẻo hơn, để tín đồ Trung Hoa tiếp tục thờ Khổng Tử vì họ nghĩ rằng Khổng Tử không phải là một vị thần, thờ Không Tử chỉ để tỏ lòng ngưỡng mộ một đại luân lí gia thôi. Họ cũng không cấm thờ phụng tổ tiên nữa, vì cúng vái ông bà cha mẹ đã khuất là tỏ lòng nhớ ơn các người, kính trọng các người như khi các người còn sống.[5]
+ Ki Tô giáo cấm sự sùng bái ngẫu tượng (idolâtrie) mà thờ Khổng Tử, và thờ tổ tiên không phải là thờ ngẫu tượng như Diêm Vương, ông Thiện, ông Ác, thần Tài…Nhưng các tu sĩ dòng Thánh Dominique và dòng thánh François d’Assise trái lại, chẳng hiểu tục lệ, truyền thống Trung Hoa, mạt sát cả thần học và lễ nghi Trung Hoa, cho là phát minh của Quỉ, phản đối kịch liệt Dòng Tên, trình lên với Giáo hoàng, và năm 1704 Giáo hoàng phái một nhà truyền giáo, Tournon, qua Trung Hoa bắt Dòng Tên phải tuân lệnh Giáo hoàng, cấm tín đồ Trung Hoa thờ Khổng Tử, tổ tiên; tu sĩ Dòng Tên nào không tuân lịnh thì phải rời Trung Hoa liền.
+ Vua Khang Hi rất có thiện cảm với Ki Tô giáo, giao các hoàng tử cho tu sĩ Dòng Tên dạy dỗ, có hồi ông có muốn theo Ki Tô nữa với một số điều kiện nào đó. Khi Giáo hoàng cấm các tu sĩ Dòng Tên như trên, ông rất bất bình, Giáo hoàng là ai mà dám xen vào việc nước của ông như vậy? Và ông liền nhốt Tournon vào khám ở Macao; ít năm sau Tournon chết trong khám. Đồng thời ông ban một sắc lịnh đuổi hết những tu sĩ Ki Tô giáo nào không theo những nguyên tắc của Matteo Rici (tức của Dòng Tên).
=> Từ các sự kiện này, sau khi các giáo sĩ người Bồ đi thuyền đến Việt Nam để truyền giáo thì các đời Vua - Chúa trong lịch sử Việt Nam cũng đã sử dụng lại cùng những biện pháp tàn sát, sát phạt cách vô lý và ác ôn, máu lạnh giống như nước Anh Cả vậy.
Để có một góc nhìn đa chiều và khách quan hơn thì các tu sĩ người Bồ và Pháp này cũng đã nhận lệnh từ Giáo Hội Tây Phương để đi đến hầu như tất cả các nước, trong đó bao gồm Châu Á. Một trong những mục đích đầu tiên của họ là để chiếm lĩnh quyền sử dụng những phần đất, hoặc có thể thêm vào một ý là để chuẩn bị cho công cuộc đô hộ về mặt văn hóa và tôn giáo, ở Việt Nam trước bằng cách xây dựng nên những nhà thờ, nhà dòng, nhà nguyện, đền thờ.
- Thứ hai, xét trên quan điểm của giáo hội Công Giáo đối với lịch sử du nhập và phát triển, Tổng Giáo Phận Sài Gòn đã viết:
"Tìm lại dòng lịch sử không phải là chúng ta muốn khơi lại những kỷ niệm đau buồn, những mối bất hòa, xung đột, nhưng là để giúp nhau nhận ra hồng ân Thiên Chúa trong mọi biến cố thăng trầm, tạo nên sự cảm thông giữa mọi thành phần dân tộc và xây dựng nền văn hoá Công giáo Việt Nam (GHVN) theo đường hướng hiệp thông và đối thoại của Công Đồng (CĐ) Vaticanô II đã được Đức Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II nhiều lần nhắc đến."[6]
Như lời Ðức Thánh Cha Gioan Phaolô II trong sứ điệp gửi cho Hội Ðồng Giám Mục Việt Nam dịp kỷ niệm 25 năm thành lập (1960-1985):
"Nếu hạt giống hôm qua gieo vào lòng lịch sử đã có một quá khứ oai hùng, cũng sẽ bảo đảm muôn phần phong phú cho tương lai mùa hoa nở trong vườn hoa Giáo Hội Việt Nam của quý chư huynh "[7]
Hay như Linh Mục Phao lô Nguyễn Thành Sang đã viết trên trang Hội Đồng Giám Mục Việt Nam:
https://preview.redd.it/65loirpo4j0d1.png?width=660&format=png&auto=webp&s=ce85e289adfac870f3f754e6e7789990b465a671
"Nói đến lịch sử, chúng ta thường nghĩ ngay đến quá khứ. Mỗi con người, mỗi gia đình, mỗi cộng đồng, mỗi dân tộc đều có quá khứ của mình. Và chúng ta thấy rõ quá khứ là thành phần quan trọng tạo nên căn tính của mỗi người, mỗi gia đình, mỗi cộng đồng, mỗi dân tộc ở hiện tại và cả tương lai. Vì có quá khứ, nên những thời điểm quan trọng thường được nhớ đến: những niềm hạnh phúc, những nỗi xót xa, những hạnh ngộ, những chia lìa, những được mất... Chúng ta gọi đó là ký ức lịch sử. Ký ức lịch sử giúp mỗi người, mỗi gia đình, mỗi cộng đồng, mỗi dân tộc hiểu rõ chính mình hơn ở hiện tại."[8]
Như đã trích dẫn ở phần [c] phía trên, một trong những giai đoạn mà Công Giáo bị đàn áp ác liệt nhất hẳn phải là vào những năm cuối thế kỷ 19 với hai phong trào đình đám là Văn-Thân và Cần-Vương, và rất nhiều cuộc đàn áp lớn khác sau đó. Và con số người Công Giáo tử vong sau hai chiến dịch này chắc chắn vẫn còn chưa đầy đủ và không chỉ nằm trong vỏn vẹn sáu chục nghìn người.
"Các vị vua chúa cho rằng đạo Công giáo dạy nhiều điều trái ngược với luân thường đạo lý khi cổ vũ ý niệm dân chủ cho rằng mọi người đều là anh em con của một Đức Chúa Trời và không ai có quyền sinh sát trong tay như ông vua trong chế độ quân chủ, cổ vũ hôn nhân “một vợ, một chồng” trái với tục đa thê có từ lâu đời trong xã hội, và chủ trương nam nữ bình đẳng đi ngược với quan niệm ngàn đời của Nho giáo “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Hàng chục ngàn giáo dân (khoảng 30.000) đã bị giết chết chỉ vì muốn bảo vệ đức tin và những sự thật đó. Họ chấp nhận bị tù đày, bị ngược đãi, bị cướp bóc tài sản, bị phân sáp vào các làng người không có đạo để làm nô lệ chứ nhất định không bỏ đạo. Trước tình cảnh đó, các vị thừa sai nước ngoài đã đi tìm một giải pháp mới, khiến cho sau này người Pháp có điều kiện can thiệp và xâm chiếm Việt Nam bằng vũ lực" \6])
Qua những cuộc đàn áp xuyên suốt lịch sử này, danh sách các Thánh Tử Đạo Việt Nam lên đến 117 người, trong đó có một Á Thánh khá nổi tiếng với đại đa số người Việt nói chung, đó là Cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp - một linh mục đứng ra bảo vệ mạng sống cho các giáo dân cùng bị bắt như mình và đã bị sát hại vào năm 1946.
Trong phần "4.1. Giai đoạn thử thách (1802-1886)", mục "Đi tìm con đường sống", TGP Sài Gòn viết rằng:
"Câu trả lời đơn giản là người Công giáo thời đó muốn đi tìm con đường sống trong cái lẽ tử sinh của kiếp người. Hơn nữa, với những sắc dụ cấm đạo, nhiều người đã gặp khó khăn trong việc học hành, thi cử, làm lụng, bán buôn. Có người còn bị đày ải, giết hại. Họ vẫn muốn sống với tất cả niềm vui của Phúc Âm và muốn chứng minh những sự thật của Phúc Âm."[6]
Cũng trong mục này có viết:
"Về phương diện kinh tế, người theo đạo cực khổ tư bề vì bị áp bức bởi bọn cường hào ác bá trong làng, vì sưu cao thuế nặng, vì bị cấm hành nghề. Họ chỉ còn cách từ Bắc xuôi vào miền Nam, đến những phiên trấn mới mở, sống chung với những kẻ bị kết án lưu đày, cùng che giấu lai lịch của mình bằng những tên gọi trống không: anh Hai, chị Ba, cô Tư... để được yên thân giữ đạo. Họ sống đùm bọc lẫn nhau, coi nhau như anh em họ hàng, nên gọi là “họ đạo” hay “giáo họ”, truyền nghề cho nhau để cùng làm cùng hưởng, làm ra cái gì cũng phải thật tốt, bán ra cái gì cũng phải thật rẻ, lúc nào cũng nói thật, nói thẳng để khỏi làm “ô danh Chúa và nhục cho người có đạo”. Nhờ đoàn kết yêu thương như thế, người có đạo luôn sống sung túc, nên mới có câu “theo đạo lấy gạo mà ăn."[6]
Quan điểm cá nhân của tao, cũng như các giáo dân, về những sự kiện đàn áp, trên phương diện là một người Công Giáo, đó là: không cần phải quá tiêu cực hay quá bi lụy về những sự kiện trong quá khứ để ôm thù hằn; người Công Giáo không bao giờ được giữ một tư tưởng độc hại như thế. Vì sao? Vì nó vốn đã qua rồi và dù ta dù có nói dài mãi cũng không thay đổi được gì, chỉ nên ghi nhớ và tập trung sống cho hiện tại.
https://preview.redd.it/ijmojfiu5j0d1.png?width=1208&format=png&auto=webp&s=fdd9db6af67d197ce3c06e4557db12e592b46637
Điều sáng suốt và chính xác nhất cần phải làm đó là vạch trần được những tội ác này qua một góc nhìn văn minh, tha thứ và hợp thời đại hơn, được thể hiện qua tinh thần Công giáo. Tinh thần đó được thể hiện như thế nào? Ở trong hai câu sau đây:
"Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm" ( Lu-ca 23,34)
Hay,
"Nếu ai bị vả má bên phải, thì hãy giơ ra cả má bên trái nữa” (Mát-thêu 5,39).
Cả hai câu Lời Chúa này đều hướng đến một tinh thần chung gọi là "tha thứ cho kẻ thù" đầy riêng biệt mà hầu hết các giáo dân Công Giáo như tao đã được rèn giũa và ghi nhớ kể từ thuở nhỏ.
Đó là nói theo kiểu sách vở của Kinh Thánh. Nếu nói theo kiểu con người bình dân trần thế thì đó gần như là một cách chiến thắng, vì cơ bản là: bố cao thượng hơn chúng mày, những thằng tội phạm, thằng giết người, thằng bắt nạt,...Thằng phạm tội lỗi vô lý với tao là thằng thua cuộc, và tao không có lý gì phải ghanh đua hay ghen ghét đối với một thằng như thế, nó sẽ hạ thấp nhân phẩm và danh dự của tao khi làm phép so sánh ấy mất.
Đây là nói theo kiểu phường chợ búa, nhưng Hội Thánh không có dạy như thế nên tao xin rút lại câu vừa rồi.
Tinh thần của người Công Giáo thì đã nói ở trên. Nó không phải là lúc nào cũng luôn trong trạng thái thù như tụi mày vẫn nghĩ, vừa mất thời gian mà lại chẳng được tích sự gì, chỉ có thể nhìn lại các sự kiện này như một vết đạn bắn trượt bay qua vai: Cảm ơn vì đã có các Thánh Tử Vì Đạo, chính vì thế Công Giáo mới được lớn mạnh như ngày hôm nay, bằng sự hy sinh cao cả, không phải bằng cầm đao cầm súng lên bắn nhau đoàng đoàng như mấy thằng đầu đường xó chợ.
Và chỉ riêng điều này thôi đã cho thấy sự khác biệt to lớn đối với tinh thần hiếu chiến, máu lạnh của thằng đản cọng sả, mà tụi mày hay thường so sánh hai thứ đéo liên quan với nhau, thì hôm nay tao so sánh giùm cho đây. Lần sau đỡ phải hỏi.
3. Sự lợi dụng bàn đạp phát triển của Công Giáo để tuyên truyền mị dân.
https://preview.redd.it/96uk07b55j0d1.png?width=600&format=png&auto=webp&s=695685d5a2b33af7a94f49dbe3897acab6241c8b
"Từ ngày 8 đến 11-3-1955, 191 đại biểu, trong đó có 46 linh mục, tám tu sĩ và 137 giáo dân đã về thủ đô Hà Nội dự Đại hội thành lập Ủy ban Liên lạc những người công giáo Việt Nam yêu Tổ quốc, yêu hòa bình, với tôn chỉ là: Nâng cao tinh thần kính Chúa, yêu nước của người công giáo. Cùng toàn dân củng cố hòa bình, thực hiện thống nhất đất nước bằng tổng tuyển cử tự do, tạo điều kiện để hoàn thành độc lập dân chủ trong toàn quốc. Đoàn kết với toàn dân, đập tan mọi âm mưu lợi dụng tôn giáo của đế quốc. Tôn chỉ đúng đắn đó đã mau chóng được sự tán thành của nhiều giám mục, linh mục, tu sĩ và giáo dân cả nước."[9]
Chẳng hạn gần 2 năm vừa qua có một sự kiện có thể xem là chấn động trong toàn thể cộng đồng CG Việt Nam, đó là về ông Linh Mục Gioan Baotixita (JB) Hồ Hữu Hòa. Một người quá khứ từng là đảng viên, đệ của Vũ Nhôm, và là một thầy bói đã từng bị kết án hơn 2 năm tù giam.
https://preview.redd.it/9ufhg7jk5j0d1.png?width=1280&format=png&auto=webp&s=8229a3b6cc49585f4fd811010a2f1efde44e7a6a
Cả Giáo Hội và giáo dân Việt Nam sau khi biết được thông tin này thì cực kỳ tức giận và chỉ trích ông Hòa thậm tệ, nhưng sau đó nhờ các linh mục lên viết bài phân tích và giúp hạ hỏa lại thì "vụ án" mới chìm dần xuống. Để nói đúng sai về sự vụ này thì không có gì nhiều. Rất nhiều linh mục hiện tại có quá khứ là đảng viên hoặc từng làm cho các cơ quan nhà nước, nhưng khi họ thụ phong và thực hiện sứ vụ truyền giáo thì họ vẫn là những người dẫn dắt giáo dân trên con đường vác thập giá Chúa.
https://preview.redd.it/cfx2uivj5j0d1.png?width=1280&format=png&auto=webp&s=b75018b8085cf3490f2b3b5bc73fa4b1dcebeee8
Cho nên công kích cá nhân, nhục mạ JB Hồ Hữu Hòa không phải là một con đường đúng đắn nên làm, mà Chúa cũng không có dạy công kích người khác. Vả lại, linh mục Hòa cũng đã phải đi học thần học 4-5 năm như bao người, chỉ là đang bị treo chén ở Giáo phận Vinh, nơi xuất phát của ông, nhưng được làm lễ ở Giáo phận khác.
Hai chữ "dẫn dắt" ở đây rất quan trọng. Các giáo dân sợ sẽ có ngày vô tình bị "dẫn dắt" bởi sự cài cắm về từ ngữ, ý niệm cũng như cách truyền đạt, truyền tải thông điệp của những linh mục có quá khứ là đảng viên như trên. Chẳng qua họ quá lo xa mà thôi.
Theo như tao, một giáo dân gần ba chục năm đi lễ và tham gia các hoạt động ở nhà thờ, thì người Công Giáo miền Nam hầu hết đều có tư duy phản biện chứ không phải loại nói gì thì nghe đó. Ngay cả ông nội tao với hội bạn của ổng cũng khịa mấy ông linh mục như hát hay mỗi khi ổng đưa những ví dụ phiến diện, một chiều, vô lý, không liên quan vào các bài giảng của mình, hay thực hiện những chiến dịch không phù hợp, không thiết thực, hay chụp ảnh tự sướng trên phở bò hơn là truyền giáo,...Sự tự do là ở đó, mày được quyền phê phán, chỉ trích, chê bai nếu họ có làm gì đó không tốt với cái chức danh của mình, ở đây là chức sắc tôn giáo.
Gần đây đang có các tin đồn và đủ thứ lùm xùm về bộ phận các giám mục và ban trị sự Công Giáo ở Giáo Phận Vinh ngoài Nghệ An, về việc đản cài cắm cán bộ vào các chức sắc.
Thật vậy, phò có phò xuất gia, Cha thì cũng có Cha đồng chí. Theo đạo, theo Chúa chớ không phải lúc nào cũng nên theo Cha. Các linh mục chỉ là người dẫn đường, điều hướng, hỗ trợ giáo dân trở lại chính đạo để không phạm tội lỗi, sống đời sạch trong. Nhiều người ngoài cố tình không hiểu lại cứ tưởng các Cha là nhất, thật ra là nhì là ba thôi. Bên Vatican ít nhất cũng là nhì.
https://preview.redd.it/l8w1oqkx5j0d1.png?width=512&format=png&auto=webp&s=92f2b8924fc000d4730e8751c2d60fd80a7bfd2c
Và việc JB Hồ Hữu Hòa được nhậm chức ở trên kia cũng là một trong số các lùm xùm ấy.
Ở đây thì tao cần nhiều trích dẫn và ghi chép hơn bình thường nên tụi mày chịu khó đọc dài một tí.
"Tuy nhiên, những làng Công giáo trù phú kia lại trở thành mồi ngon cho một số người, nhất là khi những người này được thúc đẩy cướp phá, nhân danh lòng ái quốc trong phong trào Văn Thân. Để đối phó trong cơn bách hại gắt gao, người có đạo rủ nhau trốn vào những nơi hoang vu, phá rừng làm rẫy như La Vang, Trà Kiệu ở miền Trung và nhiều vùng xa, vùng sâu ở miền Nam. Không ngờ, chính lối sống này lại làm cho quê hương phát triển về mặt kinh tế, mở mang bờ cõi quốc gia.
Đến đây, ta có thể hiểu tại sao đạo Công giáo lại phát triển nhanh chóng ở Việt Nam vì đạo chỉ cho người dân con đường sống khỏe mạnh, tốt đẹp, khôn ngoan, sung túc, cao quý, xứng với phẩm giá con người. Vì thế, dù phải chịu đựng thiệt thòi, bất công, thậm chí bị giết hại, nhiều người vẫn theo đạo cũng như các tín hữu vẫn trung thành với Chúa và yêu thương nhau. Số tín hữu vẫn không ngừng gia tăng trong cả 2 miền Nam Bắc ngay trong những giai đoạn thử thách cam go nhất."[6]
Để nói sơ sơ về Giáo Phận Vinh thì mời đọc về sự kiện sau.
https://preview.redd.it/ienmid269j0d1.png?width=800&format=png&auto=webp&s=bbce22a2573d8f320f9d10a2cb36d31d47aec2cc
"Ngày 12/6/1987, tại Hội thảo khoa học “Bác Hồ với Huế - Huế với Bác Hồ” do Thành ủy Huế tổ chức nhân dịp kỷ niệm lần thứ 30 ngày Bác Hồ về thăm Đồng Hới - Quảng Bình, lúc đó thuộc tỉnh Bình - Trị - Thiên, linh mục Nguyễn Văn Ngọc đã kể một kỷ niệm không bao giờ quên của đồng bào Công giáo xứ Huế về đức bác ái bao la của Bác Hồ:
Năm 1949, Việt Minh bao vây kinh tế thành phố Huế. Linh mục Nguyễn Văn Ngọc, khi đó, đảm đương công việc ruộng đất của Nhà Chung tại giáo xứ Lương Văn, có trách nhiệm cung cấp lương thực để đài thọ cho 600 linh mục, chúng sinh dòng tu nam, nữ của thành phố. Trong điều kiện Huế bị bao vây, linh mục không có cách nào chở được số lúa gạo vào thành phố cho Nhà Chung ăn tiêu.
Linh mục rất lo lắng, đem chuyện này thưa lại với đồng chí Quế, lúc đó là cán bộ Việt Minh của mặt trận Thừa - Thiên - Huế, vẫn có liên lạc với giáo xứ Lương Văn. Sau một hồi suy nghĩ, đồng chí Quế khuyên linh mục Ngọc nên viết thư xin phép Bác Hồ, đồng chí sẽ cố gắng tìm cách chuyển giúp.
Không còn cách nào khác, linh mục Ngọc đánh bạo viết thư lên Cụ Chủ tịch, thực lòng cũng không dám hi vọng sẽ đến được với Bác Hồ trong hoàn cảnh chiến tranh, Người lại ở quá xa và bận rộn trăm công nghìn việc lớn lao của đất nước.
Thật bất ngờ, một tháng sau, đồng chí Quế chuyển đến cho linh mục Ngọc một cái thiếp có chữ ký và dấu của Cụ Chủ tịch. Nội dung gồm hai điểm:
1- Cho phép linh mục Nguyễn Văn Ngọc được phép chở 9000 thúng lúa lên thành phố Huế trong vòng một tháng để trợ cấp cho Nhà Chung.
2- Linh mục Ngọc được tự do đi lại trong tỉnh Thừa Thiên để coi sóc ruộng đất của Nhà Chung, tiếp tục trồng cấy, không được để ruộng đất bỏ hoang.
Nhờ có giấy phép đặc biệt của Bác Hồ, linh mục Ngọc đã hoàn thành được nhiệm vụ, chở được lương thực lên thành phố, cứu nguy cho hơn 600 con người đang trong cảnh nguy ngập. Ai cũng mừng rỡ và hết lòng ca tụng Bác Hồ, vị Chủ tịch có lòng bác ái mênh mông của Chúa, tất cả vì lợi ích và cuộc sống của con người, không phân biệt lương hay giáo. Bác Hồ đúng là hiện thân của chính sách đại đoàn kết dân tộc, đại đoàn kết tôn giáo.
Để kỷ niệm và ghi ơn Bác Hồ, vị giám mục người Pháp địa phận Huế đã gửi tấm thiếp của Người về Pa-ri và hiện nay tấm thiếp đó vẫn đang được trang trọng lưu trữ tại Hội Thừa Sai Pa-ri."
Theo 117 Chuyện kể về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh (Ban Tuyên giáo TW, Nxb. CTQG - 2007)
Nói về văn chương tuyên truyền rặn ỉa lợi dụng sự phát triển của CG thì có rất nhiều, nhưng chung quy lại thì tụi cảng và nhà lướt gộp chung chuyện sống đạo với chuyện thực hiện và nương theo các chính sách ngu dân của đản. Nhưng người Công Giáo không vì cái cá nhân mà lấn át đi cái chung. Chẳng hạn bài giảng hôm Chúa Nhật vừa rồi ngày 12 tháng 5 ở Giáo Xứ của tao.
Đại loại là Hội Thánh chỉ trích lối sống lúc nào cũng mơ mơ màng màng mà không quan tâm đến cái ở đời này là lan tỏa và thực hiện tình yêu thương giựa con người, đồng loại với nhau - cái gốc và điểm quan trọng nhất của tình yêu, và cũng đồng thời chỉ trích lối sống mà chỉ chăm chăm xây dựng tài sản ở đời này mà không quan tâm đến những tài sản vĩnh cửu trên thiên đường của mình.
https://preview.redd.it/gtgnckii9j0d1.png?width=639&format=png&auto=webp&s=8d2311032b604c116a6531655fd76befaddbc973
Những ý niệm này hầu hết nghe có vẻ xa vời với người ngoại đạo và lương giáo nhưng đối với giáo dân tụi tao thì đó là chuyện bình thường phải làm. Ý niệm này thường được gọi dưới 4 từ là "tốt đời, đẹp đạo", không hề có chuyện Hội Thánh Việt Nam cấm đoán người Công Giáo tham gia vào các tổ chức chính trị hay gia nhập Đảng Cộng Sản như vẫn thường được lan truyền.
Và một lần nữa, tụi mày lại bị dắt, không phải giáo dân nào cũng chống cộng. Không phải 9 nút nào cũng chống cộng như tao. Không phải 9 nút nào cũng là người Công Giáo. Đó là một ví dụ về thiên kiến kẻ sống sót. Và không phải cứ là người Công Giáo thì nghiễm nhiên là không thờ hay từ mặt tổ tiên. "Sự thiếu hiểu biết của con người là không có giới hạn, quan trọng là họ không chịu tự thân tìm tòi" (Câu này là của tao, khỏi tìm nguồn).
https://preview.redd.it/42rqwfll9j0d1.png?width=750&format=png&auto=webp&s=29522842803f4a94c0bff1a660cb2714a3dc5638
Và tao thấy có một vài sự ác cảm và quan điểm, lời đồn tai hại về người Công Giáo mà thường người ta hay nói, đó là các từ khóa sau: toàn phản động, cuồng tín, thờ ngẫu tượng, thiếu tư duy phản biện, ích kỷ, hẹp hòi, cổ hủ,...Các từ khóa này sẽ được giải thích rõ hơn vào mục 5 ở phần 2 tiếp theo.
(Còn tiếp)
submitted by fillapdesehules to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.15 05:18 anhlucky2 Hãy để cho sư Minh Tuệ được yên thân tu tập

Trước khi trở thành một hiện tượng trên mạng xã hội những ngày gần đây, nhà sư Minh Tuệ đã lặng lẽ tu theo hạnh đầu đà gần 6 năm. Từng có thời gian ngắn tu hành ở chùa, nhưng vì cảm thấy không phù hợp nên ông chọn chuyển sang pháp môn này.
Độc hành với đôi chân trần, với tấm y chắp nối từ vải vụn nhặt được, cái lõi nồi cơm điện thay cho bình bát khất thực, không nhận cúng dường bất cứ thứ gì ngoài phần thức ăn cho bữa duy nhất trong ngày, ông sống đời không nhà cửa, tập trung thân tâm cho việc tìm kiếm sự chứng đạo theo đường lối của Đức Phật.
Không thuyết pháp, không thu đồ đệ, không nhận mình là thầy, tu sỹ này nhiều lần khẳng định, ông chỉ là một công dân Việt Nam đang “tập học” theo lời Phật dạy. Lời này không hẳn là khiêm nhường mà là sự thành thật.
Bản thân sư Minh Tuệ biết rõ con đường mình phải đi còn rất dài, dù hành trình những năm qua đã giúp xả bỏ nhiều sân si để “không còn ích kỷ, thù hận”, “coi mọi người đều là anh em, cha mẹ” và “giờ nếu anh có chửi con, con vẫn coi anh là bạn, người ta có đánh con, con vẫn chúc mọi điều tốt đẹp đến với họ”, như ông tự nhận.
Với những người đang một lòng cầu giải thoát như sư Minh Tuệ, sự tôn vinh, sùng bái hay lời dèm pha, báng bổ dành cho mình đều là chuyện của người đời. không phải vấn đề mà ông đang bận tâm giải quyết. Có điều, sự hâm mộ hay kính ngưỡng của công chúng nên được thể hiện một cách đúng đắn, trí tuệ mới không biến những điều tốt đẹp thành rắc rối, phiền não, thị phi.
Nên dành cho nhà sư theo hạnh đầu đà này sự tôn kính đối với bậc chân tu, và sự tôn kính đó không mang ý nghĩa phủ nhận những bậc chân tu đi theo con đường khác. Phật giáo có hàng nghìn pháp môn tu tập, người muốn thành chính quả có thể chọn cách tu hành phù hợp nhất, nỗ lực tinh tiến dựa vào chính mình để tìm cách đạt đến niết bàn.
Sư Minh Tuệ đang làm đúng như vậy, như rất nhiều nhà sư khác hoặc lặng lẽ ẩn tu, hoặc nhập thế giúp đời mà công chúng không hoặc ít biết đến. Có lẽ sư Minh Tuệ cũng sẽ được yên tĩnh tu tập nếu ông không sống trong thời đại của mạng xã hội, thời của các streamer, Youtuber, Tiktoker…
Sau khi trở thành đối tượng của những nhà sản xuất nội dung trên mạng xã hội, hành trình của tu sỹ này luôn kéo theo hàng nghìn người muốn bày tỏ tôn sùng có, muốn đi theo học đạo có, vì tò mò, nghi ngờ hay tìm cách “bóc phốt” cũng có. Và không thể không kể đến một lực lượng “hùng hậu” những người đi theo ông chỉ mới mục đích duy nhất là lợi dụng vị tu sỹ để làm nội dung câu like, câu view trên mạng xã hội.
Tuy nói những lời ca tụng, thực chất họ chỉ coi ông là đối tượng để khai thác, lợi dụng như vẫn làm thế với mọi nhân vật “hot” trên mạng. Những “nhà sản xuất nội dung” kiểu này bao vây sư Minh Tuệ một cách thô lỗ và hung hãn. Xem những video livestream được đăng tải, nhiều người thấy cám cảnh, thương cho tu sỹ bị quây bởi những chiếc điện thoại có tay cầm nối dài lăm lăm giơ lên xung quanh ông, muốn đi cũng không đi nổi một bước.
Cho dù phần lớn trong hàng nghìn người vây quanh sư Minh Tuệ là người yêu mến, tôn kính ông, phải nhìn nhận một sự thật rằng đám đông tự phát luôn rất dễ kéo theo những ồn ào, hỗn loạn, ẩn chứa nguy cơ xung đột… Ngay cả đám đông trên mạng xã hội những ngày qua cũng không ngớt chia phe tranh cãi, không ít người buông lời quá khích.
Điều đó không có lợi cho an ninh trật tự thế tục, cũng chẳng có lợi cho việc hướng đến phát triển tâm linh.
Riêng đối với sư Minh Tuệ, việc cả nghìn người đi theo, vây quanh, tìm cách tiếp cận, quay chụp, livestream, hát hò, tụng niệm… chính là sự quấy quả, làm nhiễu loạn quá trình tu tập của ông. Chẳng những mất đi sự riêng tư, bị chiếm lấy không gian và thời gian dành cho việc thanh tu, đoàn người đông đúc còn có thể mang đến cho ông nhiều rắc rối cùng phiền toái.
Đám đông tràn kín con đường tu sỹ này đi qua còn có thể gây mất an toàn giao thông, an toàn sức khỏe, và những xích mích dễ nảy sinh trong chốn đông người cũng tiềm ẩn nguy cơ về an ninh trật tự.
Là người độc hành tu tập, sư Minh Tuệ không mời gọi mọi người đi theo mình, nhưng ông cũng không có quyền xua đuổi hay ngăn cản để trở về với đời sống tu hành trầm lặng của một khất sĩ đầu đà. Yêu quá hóa phiền là thế.
Thay vì rồng rắn đi theo sư Minh Tuệ, hãy để cho ông được yên thân tu tập. Hãy nhớ rằng sùng bái hay dè bỉu cũng chỉ là biểu hiện của những tạp niệm của con người. Các bậc chân tu cũng cần nỗ lực rất nhiều để đến đích cuối của tu hành.
Cũng đừng cưỡng cầu rằng phải đi theo những tu sỹ đáng trọng như sư Minh Tuệ thì mới có lợi cho sự tu hành của bản thân. Đức Phật Thích Ca nhiều lần nhấn mạnh, các bậc đạo sư chỉ ra con đường, nhưng để đi đến đích giải thoát thì mỗi chúng sinh chỉ có thể dựa vào bản thân, phải tự mình làm ngọn đèn soi cho chính mình. Sư Minh Tuệ cũng là một cá nhân đang từng ngày nỗ lực như vậy.
Còn những “nhà sản xuất nội dung” câu view bất chấp, hãy thôi đeo bám, làm phiền, thôi coi ông như một con mồi, một món ăn dọn ra cho những bữa tiệc view trên mạng xã hội. Theo giáo lý nhà Phật, việc gây cản trở quá trình tu tập của người xuất gia vì những dục vọng, lợi ích cá nhân của mình sẽ tạo nghiệp rất nặng. Còn nhìn từ góc độ thế tục, đó là hành động phản cảm, xấu xí, đáng lên án.
submitted by anhlucky2 to anhlucky2_fan [link] [comments]


2024.05.14 17:36 Frequent_Cycle4744 Bắn một con voi - George Orwell

Ở Moulmein, miền Hạ Burma (Miến Điện) tôi bị rất nhiều người ghét – đó là thời gian duy nhất trong đời tôi mà tôi đủ tầm quan trọng để cho chuyện đó xảy ra với tôi. Tôi là một sĩ quan cảnh sát của một tiểu khu trong thành phố, ở đó cái cảm giác ghét Tây rất vu vơ và nhỏ mọn đặc biệt gay gắt. Không ai đủ can đảm dấy lên một cuộc nổi loạn, nhưng nếu có một người đàn bà Âu đi qua chợ một mình thì thế nào cũng có kẻ nhổ nước quết trầu lên váy bà ta. Là sĩ quan cảnh sát tôi rõ ràng là mục tiêu cho những trò trêu chọc quấy nhiễu bất cứ lúc nào việc làm thế có vẻ an toàn. Khi một cầu thủ Miến ma lanh ngáng cho tôi ngã trong lúc trọng tài (một người Miến khác) ngó lơ chỗ khác thì cả đám đông rộ lên một tràng cười ghê tởm. Những chuyện như thế không chỉ xảy ra một lần. Những khuôn mặt thanh niên da vàng nhăn nhở nhạo báng mà tôi gặp ở khắp nơi, những tiếng chửi thét vọng theo sau lưng tôi khi tôi ở một khoảng cách an toàn (cho họ), lọt vào cân não tôi nhức nhối. Những chú tiểu Miến Điện là tệ hại nhất. Trong thành phố có hàng ngàn đứa, và chẳng đứa nào có việc gì để làm trừ việc đứng rình ở góc phố để chế nhạo những người Âu.
Tất cả những chuyện này thật lộn xộn và khó chịu. Vì vào thời gian đó tôi đã quyết định rằng chủ nghĩa đế quốc là xấu và tôi sẽ vứt bỏ công việc của tôi và thoát ra càng sớm càng tốt. Về lý thuyết – và bí mật, tất nhiên – tôi hoàn toàn đứng về phía người Miến và hoàn toàn chống lại những kẻ áp bức – người Anh. Về công việc mà tôi đang làm, tôi ghét cay ghét đắng. Trong một công việc như thế người ta thấy đủ mọi thứ bẩn thỉu của Đế quốc trong những khu vực đóng kín. Những tù nhân khốn khổ chen chúc trong những xà lim hôi thối của các trại giam, những khuôn mặt xám ngoét sợ hãi của những tù dài hạn, những cặp mông đầy sẹo của những người đàn ông bị đánh bằng roi tre – tất cả những cái ấy bóp nghẹt tim tôi bằng một cảm giác tội lỗi không sao chịu nổi. Nhưng tôi không thể làm gì được trong cảnh này. Tôi còn trẻ và ít học, và tôi đã phải suy nghĩ rất lung về vấn đề của mình trong cái im lặng hoàn toàn áp đặt lên mọi người Anh sống ở phương Đông. Thậm chí tôi không hề hay biết rằng Đế quốc Anh đang hấp hối, tôi lại càng biết ít hơn về chuyện nó còn tốt gấp mấy lần những đế quốc trẻ đang hất cẳng nó. Tôi chỉ biết là tôi đang bị kẹt giữa lòng căm ghét của tôi đối với cái đế quốc mà tôi đang phục vụ và sự căm giận của tôi đối với bọn quái con thô lỗ xấu tính đang cố gắng làm cho công việc của tôi trở nên không thể chịu nổi. Trong óc tôi một phần tôi nghĩ về viên Toàn quyền Anh như một bạo chúa không ai dám động đến, như một sự kìm kẹp đè bẹp ý chí của những con người đã bị hạ gục; còn phần óc kia tôi nghĩ rằng niềm vui lớn nhất trên thế giới là được thọc lưỡi lê vào bụng của một thằng sư trẻ. Những tình cảm như vậy là những sản phẩm phụ bình thường của chủ nghĩa đế quốc; không tin cứ hỏi bất kỳ một quan chức Anh-Ấn nào, nếu bạn có thể chộp được ông ta ngoài lúc thi hành phận sự.
Một hôm có một sự việc xảy ra, bằng một con đường quanh co nó khiến tôi chợt ngộ. Bản thân nó là một tai nạn nhỏ, nhưng nó soi sáng tâm tư tôi trong lúc đầu tôi đầy những ý nghĩ rối rắm về bản chất thật của chủ nghĩa đế quốc – những động cơ hành động thật sự của các chính phủ bạo ngược. Lúc sáng sớm ông phó thanh tra từ một đồn cảnh sát ở đầu bên kia của thành phố gọi điện thoại cho tôi nói rằng có một con voi đang phá phách khu chợ. Đề nghị tôi có thể đến và giải quyết. Tôi không biết tôi có thể làm được gì, nhưng tôi muốn thấy điều đang xảy ra nên tôi nhảy lên ngựa phóng đi. Tôi mang theo khẩu súng trường, một khẩu Winchester .44 quá nhỏ không thể dùng để bắn voi, nhưng tôi nghĩ tiếng súng có thể doạ cho nó sợ. Nhiều người Miến chặn tôi lại trên đường đi và kể cho tôi nghe những hành động của con voi. Tất nhiên đây không phải là một con voi hoang dã mà là voi đã thuần hoá, bỗng lên cơn hung dữ. Trước nay nó vẫn bị xích, như tất cả những con voi thuần hoá khi lên “cơn hung”, nhưng đêm qua nó đã giật đứt xích và trốn thoát. Viên quản tượng, người duy nhất có thể xử lý được nó khi nó lên cơn như thế này, đã lao đi đuổi theo nó, nhưng lại lạc đi hướng khác và lúc này đã qua mười hai giờ, và buổi sáng con voi bỗng nhiên xuất hiện trong thành phố. Dân cư Miến không có vũ khí và hoàn toàn không biết bấu víu vào đâu trước con voi dữ. Nó đã húc đổ một số lều tre, giết chết một con bò, đột kích một quầy rau quả và ăn ngấu nghiến trái cây trong đó, nó cũng đã gặp chiếc xe đổ rác thành phố và khi người tài xế nhảy ra và chạy bán sống bán chết, nó đã lật đổ chiếc xe rồi cứ thế nện lên đó một cách dữ tợn.
Viên phó cảnh sát người Miến và một số nhân viên cảnh sát đang đợi tôi ở khu vực đó – nơi họ thấy con voi. Đó là một khu rất nghèo, chằng chịt những túp lều tranh dơ dáy bẩn thỉu, lợp bằng lá cọ, uốn quanh một sườn đồi thoai thoải. Tôi nhớ hôm ấy là một buổi sáng nhiều mây, ngột ngạt lúc bắt đầu mưa. Chúng tôi bắt đầu hỏi nhân dân ở đó về những nơi con voi đã đi qua và, giống như mọi lần, chẳng thu được thông tin gì rõ ràng cả. Ở phương Đông chuyện này xảy ra muôn lần như một, một câu chuyện khi nghe ở xa thì khá rõ ràng mạch lạc, nhưng càng gần đến nơi xảy ra sự việc thì câu chuyện càng trở nên mơ hồ. Một số người nói con voi đi hướng này, một số khác bảo nó đi hướng kia, một số thậm chí thú nhận còn chưa nghe nói gì về con voi nào cả. Tôi gần như đã đi đến kết luận rằng toàn bộ câu chuyện này là một loạt những trò dối trá, thì chúng tôi bỗng nghe những tiếng kêu thất thanh ở một khoảng cách khá xa. Có tiếng gào to chửi bới “Cút ngay, lũ ranh con! Cút hết cả đi!” và một bà già cầm trong tay một cành cây non chạy vòng quanh góc một túp lều, xua đuổi một lũ trẻ con trần truồng. Một số phụ nữ khác chạy theo, tặc lưỡi và la lối, rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra mà trẻ con lẽ ra không nên xem. Tôi đi vòng qua góc túp lều và thấy thi thể một người đàn ông sõng soài trên bùn. Đó là một người Ấn, một cu li người Dravidian[1] da đen, gần như trần truồng, và ông ta chắc chỉ mới chết cách đây mấy phút. Người ta nói rằng con voi bỗng đột ngột dẫm lên ông ta ở góc lều, dùng vòi quấn ông ta, dẫm lên lưng ông ta và dận ông ta xuống đất. Lúc ấy đang là mùa mưa và đất nhão, đầu ông ta rạch một cái rãnh sâu ba tấc và dài đến mấy thước. Ông ta nằm sấp, hai cánh tay bắt chéo và đầu bị vặn nghoéo về một bên. Mặt ông ta bị phủ một lớp bùn, đôi mắt mở to, hàm răng nhe ra và nghiến chặt vẻ đau đớn khôn tả. (Nhân thể, đừng bao giờ nói với tôi rằng người chết trông hiền lành. Hầu hết những thi thể mà tôi đã thấy đều có vẻ hiểm ác). Sự cọ xát của chân con quái vật khổng lồ ấy đã tước đi một mảng da trên lưng người đàn ông gọn như người ta lột da một con thỏ. Vừa trông thấy người chết tôi liền sai một lính vào nhà một người bạn ở gần đó mượn một khẩu súng săn voi. Tôi đã gửi con ngựa về, không muốn nó phát điên vì sợ và quăng tôi xuống đất khi nó ngửi thấy mùi con voi.
Vài phút sau người lính trở về với một khẩu súng trường và năm viên đạn, trong lúc đó một số người Miến đến bảo chúng tôi rằng con voi đang ở dưới ruộng lúa dưới kia, chỉ cách đây vài trăm thước. Khi tôi bắt đầu tiến lên thì gần như toàn bộ dân cư của khu đó ào ra khỏi nhà và đi theo tôi. Họ đã nhìn thấy khẩu súng và kêu lên kích động rằng tôi sắp sửa bắn con voi. Họ không tỏ vẻ quan tâm nhiều lắm đến con voi khi nó chỉ tàn phá những ngôi nhà của họ, nhưng nay nó sắp bị bắn thì lại là chuyện khác. Đối với họ chuyện này khá vui, như nó có thể đối với một đám đông người Anh; ngoài ra họ muốn lấy thịt. Điều này làm tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi không có ý định bắn con voi – tôi chỉ mượn khẩu súng để bảo vệ bản thân khi cần thiết, và khi có một đám đông đi theo mình thì người ta luôn luôn mất nhuệ khí. Tôi đi bộ xuống đồi, trông ngô nghê – mà tôi cũng cảm thấy thế – với một khẩu súng trường đeo trên vai và một đội quân ô hợp càng lúc càng đông chen lấn xô đẩy nhau bám sát gót. Cuối cùng, khi đoàn người đi xa khỏi những túp lều, có một con đường rải đá và phía bên kia là một ruộng lúa lầy bùn rộng hàng ngàn thước, chưa cày nhưng ngập nước do những trận mưa đầu tiên, và lấm tấm cỏ dại. Con voi đứng cách đường khoảng tám chục thước, hướng sườn bên trái về phía chúng tôi. Nó không mảy may để ý đến đám người đang đến gần. Nó đang rứt từng đám cỏ, đập vào đầu gối cho sạch và tọng cả vào mồm.
Tôi dừng lại trên đường. Ngay khi nhìn thấy con voi tôi hoàn toàn biết chắc rằng tôi không nên bắn nó. Việc bắn một con voi gia súc là một điều nghiêm trọng, nó tương tự như phá huỷ một cỗ máy khổng lồ và đắt tiền – và rõ ràng người ta không nên làm nếu có thể tránh được. Và ở khoảng cách đó, đang ăn một cách hiền lành, con voi trông không có gì nguy hiểm hơn một con bò. Khi đó tôi đã nghĩ và bây giờ tôi vẫn nghĩ rằng những cơn “hung dữ” của nó đã qua rồi, trong trường hợp này nó chỉ đi lang thang vô hại cho đến khi người quản tượng trở lại và bắt nó về. Hơn nữa, tôi không hề muốn bắn nó chút nào. Tôi quyết định rằng tôi sẽ chỉ quan sát nó một lúc để chắc chắn rằng nó không hung hãn trở lại, rồi về nhà.
Nhưng đúng lúc đó tôi liếc quanh một vòng đám đông đã theo tôi. Đó là một đám đông khổng lồ, ít nhất đến hai ngàn người, và lớn lên từng phút. Nó bịt kín con đường trên một quãng dài ở cả hai đầu. Tôi nhìn cái biển mặt người mầu vàng phía trên những quần áo loè loẹt – những khuôn mặt hạnh phúc và kích động về chút vui nhỏ nhoi này, tất cả đều chắc chắn là con voi sắp sửa bị bắn hạ. Họ đứng nhìn tôi như thể xem một nhà ảo thuật sắp diễn trò. Họ không thích tôi, nhưng với khẩu súng thần kỳ trong tay tôi lúc này tôi là người đáng xem. Và bỗng nhiên tôi nhận ra rằng rốt cuộc tôi nhất định sẽ phải bắn con voi. Người ta mong chờ tôi làm việc đó và tôi phải làm, tôi có thể cảm thấy hai ngàn ý chí của họ ép tôi tiến tới, không thể cưỡng được. Và chính trong khoảnh khắc này, khi tôi đứng đây với cây súng trong tay, lần đầu tiên tôi hiểu rõ sự giả dối và vô ích của nền thống trị của người da trắng ở phương Đông. Tôi đây, người da trắng có súng trong tay, đứng trước đám đông bản xứ không vũ khí – có vẻ như đang là diễn viên chính của vở kịch, nhưng trong thực tế tôi chỉ là một con rối ngớ ngẩn bị đẩy đi kéo lại bởi ý chí của những khuôn mặt da vàng kia ở đằng sau. Trong khoảnh khắc ấy tôi nhận thức được rằng khi người da trắng biến thành chuyên chế thì hắn đã phá hoại tự do của chính hắn. Hắn đã trở thành một loại người nộm điệu bộ rỗng tuếch, hình ảnh đã thành ước lệ của một “quan lớn” mẫu quốc. Vì chính điều kiện thống trị của hắn mà hắn sẽ tiêu cả cuộc đời cố gắng để gây ấn tượng với “người bản xứ” và như vậy trong mọi cuộc khủng hoảng hắn phải làm những gì mà những “người bản xứ” mong đợi ở hắn. Hắn đeo mặt nạ, và mặt hắn phải phồng lên để khít với nó. Tôi phải bắn con voi. Tôi đã tự mình cam kết làm điều đó khi tôi sai lính đi mượn khẩu súng. Một “quan lớn” phải hành động cho ra một quan lớn, hắn phải tỏ ra quyết đoán, phải biết hắn muốn gì và phải làm những việc nhất định. Đã đi lên con đường này, súng trong tay, với hai ngàn người diễu hành theo sau sát gót, rồi buông thõng khẩu súng, chẳng làm gì cả – không, không thể thế được. Đám đông sẽ cười vào mũi anh. Và cả cuộc đời tôi, cuộc đời của mọi người da trắng ở phương Đông, là một cuộc đấu tranh lâu dài để không bị cười vào mũi.
Nhưng tôi không muốn bắn con voi. Tôi nhìn nó đập bó cỏ vào đầu gối nó, với vẻ bận rộn ‘của bà ngoại’ mà loài voi thường có. Đối với tôi việc giết nó giống như giết người. Vào tuổi này tôi không còn thấy quá gớm khi giết những con vật, nhưng tôi chưa bao giờ bắn một con voi và không bao giờ muốn thế. (Không hiểu sao dường như việc giết những con vật lớn luôn là tệ hại nhất). Ngoài ra, còn phải tính đến người chủ của con voi. Còn sống, con voi có lẽ đáng giá ít nhất một trăm bảng. Nhưng tôi phải hành động nhanh. Tôi quay sang một số người Miến có vẻ từng trải, họ đã có mặt ở đó khi tôi đến, và hỏi họ con voi hành xử ra sao từ lúc ấy đến giờ. Tất cả bọn họ nói cùng một điều: nó không để ý gì đến anh nếu anh để nó yên, nhưng nó có thể tấn công anh khi anh đến quá gần nó.
Đối với tôi đã hoàn toàn rõ ràng là tôi phải làm gì. Tôi nên bước đến cách con voi độ hai mươi lăm thước, và thử phản ứng của nó. Nếu nó tấn công, tôi có thể bắn; nếu nó không để ý gì đến tôi, thì cứ để nó đó cho đến khi người quản tượng trở về là an toàn. Nhưng tôi cũng biết rằng tôi sẽ không làm điều gì như thế cả. Tôi là người bắn kém khi dùng súng trường và đất ruộng toàn bùn nhão sẽ lầy thụt ở từng bước đi. Nếu con voi tấn công và tôi bắn trượt, thì cơ hội của tôi cũng ngang bằng với một con cóc dưới xe hồ lô (xe lu) lăn đường. Nhưng ngay cả lúc đó tôi vẫn không suy nghĩ cho thực tế đến tính mạng của mình, mà chỉ nghĩ đến những khuôn mặt mầu vàng ở đằng sau đang chăm chú nhìn tôi. Tại khoảnh khắc đó, với cả đám đông đang theo dõi tôi, tôi không cảm thấy sợ theo nghĩa thông thường, như lẽ ra tôi phải sợ khi tôi có một mình. Một người da trắng không được tỏ ra sợ hãi trước mặt những người “bản xứ”, và như vậy, nói chung, hắn không được sợ hãi. Ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc ấy là nếu mọi sự trở nên xấu đi, thì đám hai ngàn người Miến kia sẽ thấy tôi bị đuổi, bị tóm, bị dẫm lên người và biến thành một cái xác co quắp nhe răng nhăn nhở giống như người Ấn ở trên đồi kia. Và nếu điều đó xảy ra, hoàn toàn có thể một số người đứng kia sẽ cười. Như thế sẽ không hay hớm gì. Chỉ còn một lối thoát. Tôi nhét những viên đạn vào ổ và nằm xuống đường để nhắm bắn tốt hơn. Đám đông trở nên hết sức im lặng, và một tiếng thở dài sâu, trầm, hạnh phúc như thể thoát ra từ cổ họng của vô vàn khán giả trong nhà hát khi cuối cùng màn đã được kéo lên. Khẩu súng là một sản phẩm của Đức rất đẹp có thước ngắm. Lúc đó tôi không biết rằng trong việc bắn một con voi người ta nên nhắm theo một đường tưởng tượng chạy từ lỗ tai bên này sang lỗ tai bên kia. Do đó, khi con voi đang đứng quay một bên về phía tôi, lẽ ra tôi nên nhằm thẳng vào lỗ tai nó, nhưng thực tế tôi đã nhằm vào một điểm trước đó mấy phân, nghĩ rằng óc nó nằm quá về phía trước.
Khi tôi kéo cò, tôi đã không nghe tiếng nổ hoặc cảm thấy cú giật – người ta không bao giờ nghe hoặc cảm thấy như thế khi phát đạn trúng đích – nhưng tôi đã nghe tiếng la hét vui mừng độc ác bay ra từ đám đông. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi – thậm chí người ta có thể nghĩ ngắn hơn khoảng thời gian để viên đạn bay đến đó – một thay đổi ghê gớm, bí ẩn, đã đến với con voi. Nó không giãy giụa, cũng không đổ xuống, nhưng mọi đường nét trên cơ thể nó đã biến đổi. Nó bỗng nhiên trông teo tóp, quắt lại, già đi khủng khiếp như thể một tác động ghê sợ của viên đạn đã làm nó tê liệt mà không quật ngã nó. Cuối cùng, sau một hồi tưởng như một quãng thời gian dài lắm – tôi đoán có lẽ chỉ khoảng năm giây – nó nhẽo nhèo quị xuống. Mồm nó nhểu nước dãi. Dường như một sự lão suy kinh khủng đã giáng xuống nó. Người ta có thể tưởng nó đã hàng nghìn năm tuổi. Tôi bắn thêm phát nữa vào đúng chỗ đó. Vớí phát súng thứ hai nó chưa sụp xuống nhưng với sự chậm chạp tuyệt vọng nó đứng thẳng yếu ớt, các chân nó nhủn ra và đầu nó rũ xuống. Tôi bắn phát thứ ba. Đó là phát đứt điểm đối với nó. Người ta có thể thấy nỗi đau đớn làm cả thân mình nó giật nảy lên và đánh bật chút sức lực còn lại ra khỏi những chân của nó. Nhưng trong lúc ngã dường như có khoảnh khắc nó đứng dậy vì khi các chân sau của nó sụp xuống dưới thân hình của nó nó vươn lên như một tảng đá khổng lồ đổ nhào, thân nó vươn lên trời như một cái cây. Nó rống lên lần đầu tiên mà cũng là lần duy nhất. Rồi nó đổ xuống, bụng nó quay về phía tôi, với một tiếng ầm như làm rung cả mặt đất đến tận chỗ tôi nằm.
Tôi đứng dậy. Những người Miến đã chạy ào qua chỗ tôi, băng qua bùn. Rõ ràng con voi không bao giờ đứng lên được nữa, nhưng nó chưa chết. Nó đang thở rất nhịp nhàng bằng những hơi thở dài hồng hộc, cái đống to đùng của một bên nó phập phồng lên xuống một cách đau đớn. Mồm nó há to – tôi có thể nhìn sâu vào những hang hốc của cái cổ họng màu hồng nhạt. Tôi đợi một lúc lâu cho nó chết, nhưng hơi thở của nó không yếu đi. Cuối cùng tôi bắn hai phát đạn còn lại vào cái chỗ mà tôi nghĩ tim nó phải ở đó. Một dòng máu đặc như màu nhung đỏ tuôn ra từ đó, nhưng nó vẫn không chết. Thân hình nó thậm chí không giật lên khi các phát đạn trúng nó, hơi thở đau đớn của nó tiếp tục không ngưng nghỉ. Nó đang chết, rất chậm và trong đau đớn cùng cực, nhưng trong một thế giới cách xa tôi, nơi thậm chí không một viên đạn nào có thể phá huỷ nó hơn nữa. Tôi cảm thấy tôi phải chấm dứt cái tiếng động dễ sợ nọ. Dường như thật khủng khiếp khi thấy con vật to đùng nằm đó, không còn sức để cử động nhưng cũng chưa kiệt sức hẳn để chết, và thậm chí không thể kết liễu nó. Tôi sai người đi lấy khẩu súng nhỏ của tôi và nã đạn hết viên này đến viên khác vào tim nó và xuống cổ họng nó. Chúng hầu như không gây ra được tác động nào. Những hơi thở hổn hển tiếp tục một cách đều đặn như tiếng tích tắc của đồng hồ.
Cuối cùng tôi không chịu được nữa và và bỏ đi. Sau đó tôi nghe nói nó phải mất đến nửa giờ mới chết hẳn. Những người Miến mang dao và rổ đến thậm chí trước cả khi tôi đi, và người ta bảo tôi rằng họ đã xẻ thịt nó hầu như lóc tận xương trong buổi chiều hôm đó.
Sau này, tất nhiên, có những cuộc tranh cãi bất tận về việc bắn con voi. Người chủ voi tức giận, nhưng ông ta chỉ là một người Ấn và không làm gì được. Ngoài ra, theo luật thì tôi đã làm đúng, vì một con voi điên thì phải bị giết, giống như chó dại, nếu chủ nó không kiểm soát được nó. Trong số người Âu thì ý kiến chia rẽ. Những người già hơn nói tôi đã làm đúng, những người trẻ hơn nói đó là một điều tệ hại đáng xấu hổ khi bắn một con voi chỉ vì một người cu li bị giết, bởi vì một con voi còn đáng giá hơn một thằng cu li Coringhee chết tiệt. Và sau đó tôi hết sức vui mừng, vì người cu li đã bị giết khiến tôi trở nên đúng trước pháp luật và nó cho tôi cái cớ đủ để bắn con voi. Tôi luôn băn khoăn tự hỏi liệu có bất kỳ ai khác hiểu được rằng tôi đã làm việc đó chỉ để tránh khỏi bị coi là một thằng ngốc hay không.
Bản tiếng Việt: Hiếu Tân
Tam Đảo, tháng 7, 2012

[1] thổ dân Ấn bị dân Trung Á đẩy xuống phía nam và hoà huyết với họ
Nguồn: https://xunauvn.org/2015/01/10/ban-mot-con-voi/
submitted by Frequent_Cycle4744 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.14 05:34 Kindly-dude1 Làm thế nào để biến bò cái về thành người?

Dạo này sub nhiều bài viết chủ đề “Con bồ tao là bò đỏ” quá nên tao sẽ lên bài viết này để chia sẻ kinh nghiệm cho các huynh đệ thanh niên trẻ tuổi trong sub cách giúp cho con bồ trở lại làm người và thoát kiếp bò đỏ.
Thật hồng phúc cho những cô gái có thể tự nhận thức được thế nào là sự thật, và cũng hồng phúc cho những chàng trai nào có ở bên mình những nàng ấy. Nhưng sự thật là 90% bọn gái xung quanh mày sẽ “hồng” ở một mức độ nào đấy, dù ít hay nhiều. Vậy nên trang bị những kỹ năng cần thiết để khiến gái quay xe về làm người là rất quan trọng.
Nói sơ qua về cá nhân tao, thời sinh viên tao đã có tổng cộng 4 con ghệ, 2 con trong số đó là bò đỏ chính hiệu, đỏ rực rỡ luôn. Một con là chức phó gì đấy trong đoàn thanh niên Hôi Chết Mẹ, một con là con nhà cán bộ. Tốt nghiệp xong thì tao đi nước ngoài nên từ đó tới giờ cũng không gặp bò đỏ mấy nữa.
Tao đã tự diễn biến tự chuyển hóa từ khi còn học cấp ba nên sự tiếp xúc với chúng nó khiến tao tưởng như mình đang nói chuyện với hai con robot. Đéo gì chứ, đến mấy cái môn tư tưởng với mác lê mà chúng nó còn ngồi nghe một cách say sưa, phát biểu hăng hái thì biết rồi. Nhưng sau một thời gian quen tao thì cũng bị tẩy não ngược hết. Con bé nhà làm cán bộ còn có lần bảo tao là giờ nó đéo thể nghe một cách bình thường các bài “giáo huấn” của nhà nó và ở trường về yêu nước yêu đảng nữa. Nó nói “giống như có mỗi anh với em đang tỉnh còn quanh em ai cũng đang ngủ”.
Tao kể ra không phải để khoe mà là để chúng mày thấy tao ít nhiều có kinh nghiệm trong cái vấn đề này. Các kế sách tao đưa ra đều khá dark và thực tiễn chứ éo có mộng mơ mộng tinh gì cả, vậy nên chống chỉ định mấy thằng simp lỏ, cửa dưới, hầu hạ gái, thờ gái, nhát gái, feminist. Lý do tại sao, lát nữa đề cập. Nếu thuộc cái diện này thì mời lượn sang chỗ khác, đọc xong sốc văn hóa đừng bảo tại tao. Ngoài ra thì cũng chỉ áp dụng trong trường hợp gái mới, còn nếu đang là người yêu sẵn rồi (khoảng hơn 2 3 tháng gì đấy) mà lòi ra nó là con bò đỏ thì... Chơi nốt rồi kiếm cớ chia tay sớm đê, hehe.
Trước hết chúng mày cần phải hiểu một điều: tại sao gái nó lại làm bò đỏ? Vì nó tin, vì nó bị tẩy não, vì nó bị nhồi sọ từ bé tới lớn? Các câu trả lời trên đều đúng, nhưng chưa đủ. Nó chỉ là điều kiện cần. Bọn mày trả lời như thế là thiếu, không hiểu tâm lý phụ nữ, không hiểu bản chất con người.
Điều kiện đủ nằm ở yếu tố CẢM XÚC. Chúng ta đều biết đàn bà thiên về cảm xúc hơn đàn ông rất nhiều. Cái này không phải chê đàn bà mà sự thật nó là như thế, thằng nào thích phản đối thì kệ con mẹ mày, đéo muốn chơi theo quy luật sau này gặp họa thì tự đi mà chịu, đừng trách không ai nói trước.
Đàn bà có thể trở nên giàu cảm xúc thường xuyên và thể hiện ra bên ngoài nhiều hơn đàn ông, cả một cách vô thức lẫn ý thức. Cảm xúc cũng ảnh hưởng tới suy nghĩ, quyết định, và hành vi của đàn bà nhiều hơn đàn ông.
Vì vậy nên một khi tìm thấy một cái gì đó có thể khuấy động cảm xúc mãnh liệt, đàn bà sẽ mê nó vô cùng. Tại sao đàn bà nó lại thích phim tình cảm drama sướt mướt Tàu Hàn? Các ông đừng tưởng đàn bà nó thích bộ phim, cái nó thích là cái cảm xúc mà bộ phim mang lại cho nó.
Và tư tưởng chính trị cũng giống như thế. Cái gì làm cho gái dạt dào cảm xúc, nó sẽ sống chết mà tin theo và một mực tôn thờ nó. Đấy là lý do tại sao cánh tả phương Tây thu hút đàn bà nhiều đến thế, vì nó đánh vào cảm xúc đàn bà quá mạnh, bao gồm (nhưng không giới hạn):
Ốp các thứ trên vào trường hợp bò cái (cộng với một số loại cảm xúc khác được khuấy động như lòng yêu nước, yêu quê hương, ngạo nghễ, tình đồng bào, hả hê trước phe thua cuộc, ăn cây nào rào cây đó, vân vân), thì thấy ngay. Khuấy động cảm xúc rất mạnh. Không phải ngẫu nhiên tại sao lại có những thứ như “hội phụ nữ”, “ngày phụ nữ Việt Nam” đâu nhé. Phụ nữ đóng vai trò rất lớn trong tuyên truyền và nhồi sọ đấy, chính là vì cái lý do trên. Cơm sườn hiểu rất rõ cái này.
The feminine section of the proletarian army is of particularly great significance. The success of the revolution depends on the extent to which women can take part in it” - Lenin. Tạm dịch: “Bộ phận nữ giới của đội quân vô sản có vai trò vô cùng lớn. Cách mạng thành công hay không phụ thuộc vào việc phụ nữ tham gia cách mạng sâu rộng đến đâu”.
Chốt lại phần trên: lý do quan trọng nhất khiến một đứa con gái trở nên cuồng cảng, cuồng xã nghĩa, cuồng cơm sườn là bởi vì những thứ đó khuấy động cảm xúc của chúng nó rất mạnh. Một khi đã làm được điều đó, nó sẽ nhất nhất mà đi theo.
Bởi vậy nên để biến một con bò cái về làm người thì khó hơn một thằng bò đực rất nhiều. Thằng bò đực sẽ vỡ mộng khi cho nó đủ nhiều thời gian, trải nghiệm, và sự chỉ bảo đúng đắn, bởi dù sao bản chất đàn ông cũng không cho phép nó tin vào khẩu hiệu mà phải là logic, fact. Nhưng bò cái thì rất khó, kể cả khi nó thấy “có cái gì đấy sai sai” nhưng nó vẫn cứ chọn hùa theo, bởi vì cái yếu tố cảm xúc đó.
NHƯNG, một chữ nhưng to đùng ở đây. Cái niềm tin nào có nền tảng là cảm xúc thì cũng như lâu đài trên cát. Có thể sụp đổ rất nhanh. Bởi lòng trung thành được xây dựng trên nền tảng cảm xúc thì không bao giờ bền vững. Thế nhưng tại sao nhiều thằng lại thất bại trong việc “chuyển hóa” con bồ mình vậy?
Vì chúng mày đều tiếp cận sai cách. Chúng mày làm từ ngọn trở xuống, tức là cho ghệ tiếp cận các loại thông tin trái chiều, như tao thấy một vài thằng đề xuất nào là kumahuy, rồi Hội Đồng Cừu, BPTC. Rồi thì tranh luận, đối thoại, nói chuyện, bla bla với hy vọng có thể “khai sáng”, “khai phóng” cho gái. Tất cả những cái này đều là hạ sách.
Vì sao hạ sách? Vì chúng mày sai một cái rất căn bản: đàn bà là sinh vật CẢM XÚC chứ không phải thuần logic như đàn ông. Chúng mày tiếp cận vấn đề theo góc nhìn của thằng đàn ông, nghĩ rằng nếu cho gái tiếp cận với sự thật, fact, lý lẽ thì nó sẽ hiểu ra. Sai lầm. Không khác gì chúng mày chửi nó ngu dốt, thiếu hiểu biết. Chúng mày chỉ càng bơm cho cái tôi của gái phình to ra và kích hoạt cái cơ chế phản kháng tự động. Chính vì vậy, cãi nhau với gái là hạ sách.
Tao hiến kế cho chúng mày là hãy tiếp cận vấn đề từ GỐC thay vì từ NGỌN. Gốc rễ vấn đề ở đây, như đã phân tích ở trên, là CẢM XÚC. Vậy thì chốt lại chúng mày phải là một cái thế lực có khả năng khuấy động cảm xúc phụ nữ còn mạnh hơn cả tuyên giáo. Tới lúc đó, cái sự trung thành dựa trên cảm xúc của gái sẽ chuyển sang mày.
Cái này có dễ không? Đéo dễ chút nào. Như ở trên đã nói, tuyệt đối chống chỉ định simp lỏ, thờ gái, feminist. Cái này sẽ đòi hỏi mày phải là một thằng MAN, ĐÀN ÔNG, cho ra dáng thằng đàn ông. Nó đòi hỏi mày phải dành thời gian ra mà tu tập rèn luyện bản thân, phát triển cuộc sống. Nó buộc mày phải trở nên kỷ luật, có mục tiêu rõ ràng, chăm chỉ, chịu khổ, nếm mật nằm gai.
Mày không thể giảng giải cho gái bất cứ cái gì nếu mày nằm ở cửa dưới trong mối quan hệ. Nó sẽ coi mày không khác gì thằng em trai, con chó cún. Mày hãy muốn bản thân mình trở thành một thằng khiến gái phải TÔN TRỌNG trước đã. Tức là mày phải có trong tay những thứ làm nên giá trị thằng đàn ông. Khi mày ở cửa trên, gái sẽ tôn trọng mày, nó sẽ nghe những gì mày nói và nó sẽ bớt có xu hướng phản kháng lại, như kiểu nói chuyện với một người anh trai sõi đời.
Tiền bạc địa vị thì rõ ràng rồi. Nhưng không phải tất cả, bằng chứng là tao thời sinh viên nghèo kết xác vẫn tán gái được. Mày phải là một nhân vật có cái gì đó vượt trội so với những thằng khác và so với gái, để gái phải tôn trọng mày. Thời sinh viên trên răng dưới dái cầm lái xe wave thì chỉ cần mày có cái SỨC MẠNH (thể hiện ở cơ bắp, thể thao), cái TINH THẦN (để đứng thẳng lưng ngẩng cao đầu mà sống, không khụy lụy gái) và cái TRẢI NGHIỆM, THÔNG THÁI để có thể có những cuộc hội thoại thú vị (và một phần nào đó là TUỔI TÁC, không nên lái máy bay và cũng hạn chế mấy con bằng tuổi thôi vì chúng nó thường chỉ coi mày kém hoặc ngang hàng). Vậy nên xách cái mông ra phòng tập gym đi, ra ngoài trải nghiệm cuộc sống nhiều vào, và chăm chỉ cày cuốc để mà có tiền.
Đấy là cái việc thứ nhất mày cần làm. Một lần nữa, điều kiện CẦN, không phải điều kiện ĐỦ.
Đây mới là đoạn tà đạo đây này, mấy thằng nice guy feminist né ra hết nhé.
Làm sao để thao túng cảm xúc của gái, để gái luôn dạt dào cảm xúc với mày và chỉ mày chứ không phải với mấy thằng bụng phệ tuyên giáo.
Nhìn vào cái này đi. Đồ thị hình sin.
https://preview.redd.it/xgym0uzr9b0d1.png?width=975&format=png&auto=webp&s=47409c55798e55f0208dfb4182ff08f508f584dc
Cái này thì có gì đặc biệt?
Nếu mày đã có sẵn những điều kiện cần ở trên (mày là một thằng được gái tôn trọng và mày nằm ở cửa trên trong mối quan hệ), thì mày hãy điều khiển cho cảm xúc của gái như cái đồ thị này. Là mày coi như nắm thóp cảm xúc của ả. Mày thắng.
Lúc thì tâng cho ả lên chín tầng mây, để ả được say trong cảm giác yêu thương hạnh phúc, cho ả cảm giác như thể mày là thằng hoàng tử bạch mã còn ả là nàng lọ lem, ả là cô thư ký Kim còn mày là chủ tịch Lee, mày có thể chiến cả thế giới này để bảo vệ ả. Lúc thì cư xử mất dạy chút, chọc vào cái tôi của ả, cho ả được ăn bơ cả buổi, khuấy động các loại cảm xúc như ghen, bực, lo lắng, bồn chồn; nói “không” với ả, ả làm gì sai thì phê bình thẳng thắn.
Lúc khác lại cho ả những cảm giác mà có lẽ trong cả cái môi trường sống của ả thì chỉ có mình ả là người đàn bà duy nhất được trải nghiệm, chẳng hạn thời sinh viên tao từng đi thi đấu mấy trận kickboxing nghiệp dư và thỉnh thoảng tao lại dắt con ghệ tao theo để nó được trải nghiệm cảm giác nhìn người yêu đấm đá loạn xạ trên sàn thi đấu, hú hét cổ vũ bên dưới, lo lắng bồn chồn khi thấy người yêu sắp đánh nhau... đó là một thứ mà không một đứa con gái nào khác ở trường tao được trải qua (vì tao không biết ai khác ở trường tao cũng đánh kickboxing giống tao hồi đó).
Đấy là cách mày có thể đưa gái lên một chuyến tàu lượn cảm xúc. Mày làm được điều này, con ghệ sẽ bám mày. Vì cuộc sống con ghệ giờ đây đéo khác gì một bộ phim Hàn Quốc với đủ mọi cung bậc cảm xúc. Hãy nhớ: phụ nữ không muốn yêu ai đó, họ muốn được đau khổ vì tình yêu.
Tại sao mấy thằng simp gái tặng hoa đàn hát cho gái lại không thu được kết quả gì? Tại sao “hôn nhân là mồ chôn tình yêu”? Tại sao mấy con ghệ thi thoảng lại nói “Tao không biết nữa mày, ổng không được như hồi mới yêu tao”? Tại sao bad boy not good but good boy not fun?
Vì làm mất mẹ cái đồ thị hình sin kia chứ sao. Cứ đường thẳng băng băng chạy thì chuyện nó chán rồi muốn nghỉ chỉ là vấn đề thời gian.
Khi mày đã là một thằng mà gái tôn trọng, cộng với việc nó luôn được đi tàu lượn cảm xúc nhờ mày, nó sẽ quấn mày rất chặt và sẽ rất khó rời khỏi mày. Đến lúc đó thì mày có thể bắt đầu “khai phóng” cho nó.
Nhưng đến đây cũng phải cẩn thận. Không phải cứ đập fact vào mặt nó là ăn thua. Bọn mày phải hiểu rằng nó như người sống trong bóng tối quá lâu, khi ra ánh sáng sẽ phản ứng dữ dội. Việc tôn thờ cơm sườn đã là một phần của nhân cách nó rồi, nếu mày tìm cách nhồi cho nó những thứ đao to búa lớn ngay từ đầu thì sẽ không khác gì nói với nó rằng tất cả những gì nó tin vào từ trước tới nay đều là dối trá (dù đúng thế thật). Phản ứng sẽ rất dữ dội.
Mày hãy gieo cho nó những cái hạt giống thôi và để cho chúng tự nảy mầm. Đi từ cái nhỏ tới cái lớn. Và đừng có tranh luận, cái hạ sách nhất của bọn mày là tìm cách tranh luận với gái. Giữ cuộc hội thoại như cuộc kể chuyện giữa hai người mà thôi. Hãy nói như thể mày đang nói từ trải nghiệm của chính mày, bịa cũng được mà fact cũng được, bởi những cái đó sẽ khiến gái dễ đồng cảm nhất. Gái nó quan tâm chó gì chuyện bất công tham nhũng gì gì đấy ở đâu đâu. Lấy những cái ví dụ đơn giản, dễ thấy trong môi trường sống của bọn mày thôi.
Chẳng hạn như thời đó một cái ví dụ kinh điển của tao là việc bà cô khoa lý luận chính trị có hai thằng con trai quốc tịch Mỹ đế. Tao khơi gợi cái đó ra thôi, và bình phẩm vài câu châm biếm nhẹ nhàng, để cho gái nó có thể tự suy nghĩ. Chứ tao không nhảy bộp một cái vào việc cho nó xem những thứ như N10tv hay gì cả. Đến tận lúc tốt nghiệp tao còn không biết bất cứ một kênh nào và cũng chưa cho mấy con ghệ xem một cái gì trên mấy cái đó cả.
Dần dần khi nó có thể được thấy đủ nhiều thứ thì nó bắt đầu sẽ có những thắc mắc vụn vặt. Từ thắc mắc sẽ dẫn tới suy nghĩ hoặc đặt câu hỏi. Và còn ai có thể trả lời cho nó tốt hơn cái thằng người yêu mà nó luôn tôn trọng, kinh nghiệm dày dạn hơn nó, trải đời hơn nó, thông thái về nhiều mảng trong xã hội hơn nó? Mày trả lời, và cũng trả lời theo kiểu thủ thỉ tâm sự cuộc đời hơn là một bài thuyết giáo. Cái lợi của mày là ở chỗ đó, tuyên giáo vốn đã mang tính giáo điều và nhồi nhét thì giờ mày phải ngược lại: cảm giác nó phải thân tình, cá nhân hóa, gần gũi (một lần nữa, yếu tố cảm xúc). Đấy, rồi cứ dần dần mà đi lên.
Tổng kết lại, lý do cốt lõi khiến bò cái tồn tại là yếu tố cảm xúc. Vì vậy mày muốn giải quyết triệt để thì cái khả năng khiến cho gái dạt dào cảm xúc của mày phải mạnh hơn của tuyên láo.
Bài dài nhưng tao không muốn bỏ sót cái gì để cho bọn mày bức tranh toàn cảnh. Thấy hay thì cho tao một upvote. Còn thằng nào định chửi tao phân biệt giới tính bla bla này nọ thì cút, đéo tiếp chuyện. Đời nó màu xám ngoắt chứ đéo có hồng đâu.
submitted by Kindly-dude1 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.13 17:13 Powerful-Scholar6923 Quan chức CS "tặng quà" cho dân - Một kiểu tham nhũng chính trị dưới chế độ cai trị bởi đạo tặc

Hiện tượng quan chức CS, từ Tây sang Đông, Á sang Phi, "tặng quà" dưới danh nghĩa cá nhân cho dân chúng, khiến dân phải "ghi ơn, biêt ơn, nhớ ơn, .... " càng lúc càng thô bỉ.
https://preview.redd.it/tav93pyt970d1.png?width=679&format=png&auto=webp&s=7200b8b7f55fb539bc7ef9427275c9df8b943b77
Đây chính là một dạng Tham nhũng chính trị - sử dụng quyền hạn của các quan chức chính phủ hoặc các liên hệ mạng lưới của họ để trục lợi cá nhân bất hợp pháp.
https://preview.redd.it/8inhhd1bf70d1.png?width=733&format=png&auto=webp&s=56d746a544bc5dfea35f1e8e5619719dce0a145d
Người dân nhận "quà tặng", từ những vật phẩm nhỏ đến ... trang trại chăn nuôi, đàn cá, rừng cây, ... dưới danh nghĩa cá nhân của các quan chức CS. Thậm chí, khi đại diện cho quốc gia tặng quà ngoại giao cho đại diện các quốc gia khác, hiện nay, đều được "chánh thống" ghi nhận (vào báo, đài quốc doanh, sau này sẽ là lịch sử của CS) cũng dưới danh nghĩa cá nhân, mà đúng ra, phải là đại diện cho chính phủ, nhân dân của quốc gia đó mà thôi.
https://preview.redd.it/c8ofeiwmf70d1.png?width=787&format=png&auto=webp&s=4276e2a68b6353a9ec5a38bddedc94f13827de74
Đây chính là Chế độ đạo tặc trị ("chế độ cai trị bởi đạo tặc") là một chế độ chính trị tham nhũng, nơi mà chính phủ tồn tại để làm giàu cá nhân và gia tăng thế lực chính trị của các thành viên chính phủ cũng như giới thống trị trên xương máu của đa số quần chúng. Chúng thường vờ vịt là do dân, vì dân. Những tham nhũng của chính phủ trong chế độ này thường, bằng cách này hay cách khác, là các việc biển thủ ngân quỹ quốc gia.
Các chế độ đạo tặc thường cũng là các chế độ độc tài, hay dính líu tới việc ưu tiên về chính trị và kinh tế cho người trong nhà (Chủ nghĩa gia đình trị).

Hậu quả về chính trị, hành chính và thể chế

Tham nhũng chính trị cũng có thể ảnh hưởng đến việc cung cấp hàng hóa và dịch vụ của chính phủ. Nó làm tăng chi phí của hàng hóa và dịch vụ phát sinh từ việc mất hiệu quả. Trong trường hợp không có tham nhũng, các dự án của chính phủ có thể mang lại hiệu quả về mặt chi phí ở mức chi phí thực sự của chúng, tuy nhiên, một khi đã tính đến chi phí tham nhũng thì các dự án có thể không hiệu quả về mặt chi phí nên chúng không được thực hiện làm sai lệch việc cung cấp hàng hóa và dịch vụ.
Tham nhũng chính trị làm suy yếu nền dân chủ và quản trị tốt bằng cách coi thường hoặc thậm chí phá hoại các quy trình chính thức.
Tham nhũng trong bầu cử và trong cơ quan lập pháp làm giảm trách nhiệm giải trình và bóp méo quyền đại diện trong hoạch định chính sách;
tham nhũng trong ngành tư pháp làm tổn hại đến pháp quyền ;
tham nhũng trong hành chính công dẫn đến việc cung cấp dịch vụ không hiệu quả.
Vi phạm nguyên tắc cơ bản của chủ nghĩa cộng hòa về tính trung tâm của đạo đức công dân, làm xói mòn năng lực thể chế của chính phủ nếu các thủ tục bị coi thường, các nguồn lực bị bòn rút và các văn phòng công bị mua bán.
Tham nhũng làm suy yếu tính hợp pháp của chính phủ và các giá trị dân chủ như lòng tin và lòng khoan dung.
Bằng chứng từ các quốc gia yếu kém cũng cho thấy tham nhũng và hối lộ có thể tác động tiêu cực đến niềm tin vào các thể chế.

Hậu quả đối với nền kinh tế

Trong khu vực tư nhân , tham nhũng làm tăng chi phí kinh doanh thông qua cái giá phải trả của các khoản thanh toán bất hợp pháp, chi phí quản lý khi đàm phán với các quan chức và nguy cơ vi phạm hoặc bị phát hiện các thỏa thuận.
Mặc dù một số người cho rằng tham nhũng làm giảm chi phí bằng cách cắt giảm quan liêu , nhưng sự sẵn có của hối lộ cũng có thể khiến các quan chức nghĩ ra những quy định mới và sự chậm trễ. Khi tham nhũng làm tăng chi phí kinh doanh, nó cũng bóp méo lĩnh vực điều tra và hành động, bảo vệ các công ty có quan hệ khỏi sự cạnh tranh và do đó duy trì các công ty hoạt động kém hiệu quả.
Tham nhũng cũng tạo ra sự bóp méo kinh tế trong khu vực công bằng cách chuyển hướng đầu tư công vào các dự án vốn nơi hối lộ và lại quả dồi dào hơn. Các quan chức có thể làm tăng tính phức tạp về mặt kỹ thuật của các dự án thuộc khu vực công để che giấu hoặc mở đường cho những giao dịch như vậy, từ đó làm bóp méo hoạt động đầu tư hơn nữa.
Tham nhũng cũng làm giảm sự tuân thủ các quy định về xây dựng, môi trường hoặc các quy định khác, làm giảm chất lượng dịch vụ và cơ sở hạ tầng của chính phủ, đồng thời làm tăng áp lực ngân sách lên chính phủ.
https://preview.redd.it/5hs7ow1bf70d1.png?width=733&format=png&auto=webp&s=c243346cd78781539ac28aba9d504c08228f3ae2

Sùng bái cá nhân tại các quốc gia Cộng Sản - Điều kiện thuận lợi cho tham nhũng chính trị

https://preview.redd.it/d3pz57ktl70d1.png?width=676&format=png&auto=webp&s=fcc6690836e7a1cd60957509b10bcc285858a7e6
https://preview.redd.it/i43bcb6vm70d1.png?width=686&format=png&auto=webp&s=be14d3e6cbb1c9e3c62bd3624f5fbd922530f827

Trái xoài của Mao Chổi Sể : https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%B9ng_b%C3%A1i_xo%C3%A0i

https://preview.redd.it/ek8ey4xpg70d1.png?width=551&format=png&auto=webp&s=3dd70290bd5049073ac54fe40a471c67b1df191b
Thời Đại Cách mạng Văn hóa Vô sản, Mao từng tặng chừng 40 trái xoài cho một nhóm Hồng vệ binh sau khi họ có thành tích đánh chết 5 người và làm bị thương 700 ở Đại học Thanh Hoa.
Giỏ xoài là quà do Bộ trưởng Ngoại giao Pakistan tặng Mao và Mao đem thưởng cho nhóm sinh viên đã cầm cuốn Mao tuyển, dùng giáo và acid để đánh, giết những người mà họ cho là ‘phản cách mạng’.
Nhóm Hồng vệ binh lần đầu tiên nhìn thấy quả xoài đã nâng niu trái cây lạ.
Họ quyết định không ăn mà dùng formaldehyde ướp xoài để tôn thờ vì “nhìn thấy xoài cũng như nhìn thấy Mao Chủ tịch”.
Ông Trương Khôi, một công nhân từng tham gia cuộc chiếm đóng Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh kể lại chuyện xoài của Mao đến nhà máy của ông:
“Khi đại diện của Quân Giải phóng mang trái xoài đến nhà máy của chúng tôi, anh ta nâng xoài bằng hai tay.
Chúng tôi thảo luận xem cần phải làm gì: có bổ ra ăn không, hay giữ lại. Cuối cùng thì chúng tôi quyết định bảo tồn nó.”
Chúng tôi tìm đến bệnh viện để cho xoài vào formaldehyde và tẩm ướp thành mẫu vật. Sau đó xoài được đưa vào lồng kính. Rồi chúng tôi làm cả mẫu xoài bằng sáp để đem tặng cho các Công nhân Cách mạng.
Công nhân phải tôn kính các trái xoài và bị phê bình nếu không làm thế.”
Vương Hiểu Bình, làm việc tại Nhà máy công cụ cơ khí số 1 ở Bắc Kinh, kể lại chuyện đón nhận được một trái xoài giả bằng sáp:
“Trái xoài được đón rước bằng lễ hội có trống, có người đứng xếp hàng dọc phố, rồi ra sân bay.
Từ đó, công nhân thuê cả một máy bay chở trái xoài đến tặng cho một nhà máy ở Thượng Hải.”
Xoài có ‘vị thế’ linh thiêng ở Trung Quốc cho đến thời Khai phóng.
Ngày nay, xoài bán đầy ở Trung Quốc và giới trẻ cũng không biết câu chuyện tôn thờ xoài thời Mao.
Nhưng với các sử gia thì đây là câu chuyện hy hữu, khi mà trái cây nhiệt đới này gắn liền với nạn sùng bái cá nhân một thời đầy bạo lực ở Trung Quốc.
submitted by Powerful-Scholar6923 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.12 17:26 PermanentD34th NHỮNG SỰ THẬT THAM NHŨNG VỀ TÔ LÂM - THÔNG TIN TUYỆT MẬT

Không ai đi hóng Gió à, để tao share vậy :D
Trong số các Bộ trưởng Công an qua các thời kỳ, Đại tướng Tô Lâm là người có tiếng là trùm bảo kê và tham nhũng. Rất nhiều các lão thành cách mạng có đơn thư gửi đến TBT Nguyễn Ph.ú Trọng tố cáo về các sai phạm, hành vi phạm tội thậm chí gây nguy hại cho đất nước của Bộ trưởng Tô Lâm nhưng đáp lại là sự im lặng khó hiểu của ông Trọng và Bộ chính trị. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu xem Tô Lâm đã phạm những tội lỗi gì và là con người gian hùng như thế nào?
THỨ NHẤT, vai trò của Đại tướng Tô Lâm trong vụ đánh bạc qua mạng Internet liên quan đến Cục C50, Bộ công an. Vụ đánh bạc nghìn tỉ do Nguyễn Văn Dương (con rể của nguyên Bí thư thành uỷ Hà Nội) cầm đầu xảy ra 02 năm dưới thời Tô Lâm làm Bộ trưởng. Tô Lâm có mối quan hệ rất mật thiết với Nguyễn Văn Dương và ủng hộ Dương tổ chức đánh bạc qua mạng Internet dưới hình thức trò chơi Rikvip để lấy lời chia nhau. Khi Công an Phú Thọ phát hiện ra đề xuất bắt Dương nhưng Tô Lâm không cho bắt. Trước khi bị bắt một tuần, Nguyễn Văn Dương còn đưa vợ của Tô Lâm đi Châu Âu thăm thú, mua sắm cả tuần lễ. Qua đây chắc TBT Trọng có thể thấy mối quan hệ rất gắn bó mật thiết giữa Tô Lâm và Nguyễn Văn Dương trong vụ án tổ chức đánh bạc này. Tô Lâm đã bảo kê che chắn cho tổ chức tội phạm này hoạt động trong một thời gian dài. Câu hỏi đặt ra là đơn vị nào sẽ điều tra, xử lý Tô Lâm? Ngày 22/11/2018, Nguyễn Văn Dương bị đưa ra xét xử. Tiếp sau đó Tô Lâm đã chỉ đạo Trung tướng Trần Văn Vệ cho ông Hoành bắt Nguyễn Thanh Hoá và Phan Văn Vĩnh và đối xử vô cùng tàn tệ đến nỗi ông Vĩnh bị bệnh nặng suýt chết trong trại mới được đưa đi bệnh viện.
THỨ HAI, vụ án Mobifone mua cổ phần AVG: vụ án này chủ mưu là Nguyễn Bắc Son và Phạm Nhật Vũ nhưng Tô Lâm đã thể hiện rõ vai trò đồng phạm giúp sức bằng việc ký các công văn: công văn số 2889/BCA- A61, ngày 21/12/2015 khẳng định việc mua bán giữa Mobifone và AVG là đúng pháp luật đúng quy định, giá cả hợp lý. Chính nhờ công văn có đóng dấu “MẬT” này của Bộ Công an mà Nguyễn Bắc Son đã chỉ đạo Trương Minh Tuấn ký hợp đồng chuyển nhượng giữa Mobiphone và AVG. Công văn 2889/BCA- A61 hoàn toàn sai chức năng vì Bộ Công an không phải là cơ quan định giá tài sản cho doanh nghiệp. Tô Lâm cũng đã ký công văn 418/BCA-TCAN, ngày 09/3/2015 gửi Bộ Thông tin và Truyền thông đề nghị quản lý chặt chẽ thông tin, tài liệu liên quan đến việc chuyển nhượng giữa Mobifone và AVG và đưa vào danh mục tài liệu mật; chỉ đạo các cơ quan thông tấn, báo chí không đưa tin, bài viết về việc chuyển nhượng giữa hai doanh nghiệp.
Công văn 418/BCA đã ngăn không cho truyền thông chính thống không đưa tin về hoạt động kinh tế vi phạm pháp luật của doanh nghiệp. Khi vụ án AVG được đưa ra xét xử, công văn 418 cũng là cơ sở không cho luật sư và hội đồng xét xử truy vấn các sai phạm trước toà án; toà án yêu cầu cho công bố nhưng Tô Lâm không đồng ý vì được đóng dấu “MẬT”, không cho ai được phản biện. Vì sao Tô Lâm ký văn bản đề nghị công ty tư nhân của Phạm Nhật Vũ chỉ được bán lại cổ phần cho công ty nhà nước là Mobifone? Đây là kế hoạch của Phạm Nhật Vũ, Tô Lâm, Nguyễn Bắc Son đã xây dựng ăn cắp tiền của ngân sách nhà nước. Theo thông tin từ các đơn vị trong Ngành Công an thì trong số các Bộ trưởng Công an, Tô Lâm nổi tiếng là tham lam, tàn bạo và là tên tội phạm tham nhũng sừng xỏ nhất. Nếu Phạm Nhật Vũ hối lộ cho Nguyễn Bắc Son 03 triệu USD thì Tô Lâm được chia bao nhiêu để liều lĩnh ký các văn bản bảo kê cho thương vụ trái luật AVG: 05 - 10 triệu USD? Câu hỏi được đặt ra cho TBT Nguyễn Phú Trọng, Uỷ ban Kiểm tra Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam và các cơ quan hành pháp Việt Nam trả lời.
THỨ BA, vụ đưa lực lượng an ninh, tình báo sang CHLB Đức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh. Đây là vụ án vi phạm pháp luật quốc tế nghiêm trọng, khiên cho uy tín của Việt Nam bị ảnh hưởng nặng nề trong thời gian dài. Cho đến bây giờ một số quốc gia Châu Âu vẫn cảnh giác và vô hiệu hoá lực lượng an ninh tình báo của Việt Nam. Vụ bắt cóc này Tô Lâm trực tiếp chỉ huy là để thoả mãn ý chí cá nhân của ông Trọng muốn nhanh tróng trả thù Trịnh Xuân Thanh vì dám chửi Tổng Bí thư trên Internet khi đang trốn ở Đức và thông qua lời khai của Thanh để làm rõ thêm tội danh của Đinh La Thăng là thuộc hạ thân tín của “Đồng chí X”. Với bản chất lưu manh chính trị và kinh nghiệm thực chiến trong lĩnh vực an ninh đối ngoại Tô Lâm đã thực hiện thành công phi vụ bắt cóc để thoả mãn ý chí cá nhân sai lầm của ông Trọng đồng thời cũng nhân cơ hội để lại dấu vết dẫn đến an ninh, tình báo Việt Nam nhằm phá hoại quan hệ ngoại giao Việt Nam, Châu Âu (cụ thể là làm đình trệ việc ký kết Hiệp định thương mại tự do Việt Nam - EU: EVFTA trong một thời gian dài gây thiệt hại hàng tỉ USD) nhằm đưa Việt Nam vào sâu trong vòng kiềm toả của Trung Quốc về kinh tế, chính trị.
Sau phi vụ bắt cóc này, Tô Lâm được ông Trọng bỏ qua tội lỗi trong vụ AVG, những sai lầm trong vụ giết ông Kình ở Đồng Tâm. Tô Lâm cũng đã làm hài lòng các ông chủ Trung Nam Hải khi “ly gián” được Việt Nam và Châu âu văn minh, phá hoại EVFTA làm suy yếu đất nước; tranh thủ được dự ủng hộ của Tập Cận Bình và Bắc Kinh tại Đại hội Đảng 13. Sau Đại hội Đảng lần thứ 13, Tô Lâm nhất quyết xin Bộ Chính trị và Trung ương cho ở lại Bộ Công an vì ông ta hiểu rằng nếu rời chiếc ghế Bộ trưởng ông ta có nguy cơ bị xử lý hình sự về những tội phạm đã thực hiện. Vào ngày 19/ 02/2021, Bắc Kinh cũng đã bảo vệ tên tay sai của mình bằng việc Tập Cận Bình cử Triệu Khắc Chí, Bộ trưởng Bộ Công an Trung Quốc sang gặp Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Tô Lâm như một sự sắc phong và nhắn nhủ sâu sắc với thái độ bề trên cả ngàn năm nay của Thiên triều phương bắc. Tô Lâm đã nhận thấy rằng sự ủng hộ của Bắc Kinh sẽ là lá chắn rất an toàn trong trường hợp Tổng Trọng muốn biến ông ta thành “củi gộc” cho cái lò khi hết giá trị sử dụng và đã có một lựa chọn rất khôn lanh để thoát thân và tiếp tục mưu lợi. TBT Trọng với chuyên môn được đào tạo là Tiến sỹ ngành xây dựng Đảng rất khó để nhận ra những thủ đoạn nghiệp vụ tinh vi Tô Lâm đã chỉ đạo thực hiện trong kế hoạch VT17 để phá hoại và ôm chân quỳ gối trước Trung Quốc; ông Trọng đã lâm vào thế há miệng mắc quai nếu muốn xử lý hình sự Tô Lâm về những tội phạm đã thực hiện vì bị cài vào cung phá hoại đất nước.
Cuối tháng 2 năm 2021, truyền thông quốc tế và trong nước lại nóng lên bởi việc lộ lọt hình ảnh khen thưởng Kế hoạch VT17 được cho là của chiến dịch tình báo do Tô Lâm cầm đầu đi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Đức. Đài phát thanh truyền hình nhà nước Slovakia phát bản tin, nhật báo TAZ của Đức cũng đăng thông tin và hãng thông tấn Đức DPA đã có câu hỏi cho Bộ Ngoại giao Việt Nam; Truyền thông trong nước cũng lên tiếng. Tô Lâm và ông Trọng lại một lần nữa chỉ đạo người phát ngôn của mình đánh lạc hướng truyền thông trong nước, quốc tế về những hành vi vi phạm pháp luật quốc tế làm ảnh hưởng tới ngoại giao, kinh tế của đất nước.
THỨ TƯ, Tô Lâm là tay sai của Trung Quốc. Trong “Đề án tái cấu trúc lại Bộ Công an” Tô. Lâm đã cho thay đổi Bộ Công an theo mô hình tổ chức của Công an Trung Quốc. Tô Lâm cho giải tán hết cấp tổng cục trong Bộ Công an, thực ra từ 06 Tổng cục, 02 Bộ Tư lệnh có thể giải tán 04 tổng cục, 02 Bộ tư lệnh để giảm bớt đầu mối, bớt cồng kềnh. Riêng 02 Tổng cục An ninh và Tổng cục Cảnh sát là tối quan trọng để giữ vững trận tuyến đấu tranh bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội phải giữ lại để công tác phối hợp, chỉ đạo được thống n.hất. Là một cán bộ trưởng thành từ Tổng cục An ninh, Tô Lâm được nâng đỡ và có bước tiến thân nhảy vọt khi Tổng cục An ninh bị tách ra làm 02: TCAN I và TCAN II; Tô Lâm được bổ nhiệm Tổng cục trưởng TCAN I phụ trách đối ngoại tiếp tục tiến thân lên Thứ trưởng rồi Bộ trưởng. Tô .Lâm nhận thức rõ hành động, sách lược của mình đã làm giảm công tác phối kết hợp, thống nhất chỉ đạo, suy yếu khả năng phòng vệ, chiến đấu của đơn vị mình trực tiếp chỉ huy. Nguy hiểm hơn nữa Tô Lâm cho xoá bỏ hết các Phòng tình báo của Công an các tỉnh biên giới phía bắc khiến công tác nắm tình hình ngoại biên giờ không có. Với quyết sách này, Tô .Lâm muốn chứng tỏ sự thần phục hoàn toàn đối với Bắc Kinh để mưu toan tìm sự che chở cho âm mưu tiếp tục nắm giữ quyền lực, làm tay sai cho Trung Quốc. Rất nhiều cán bộ lão thành trong lực lượng Công an có ý kiến nhưng Tô Lâm phớt lờ tất cả nhằm thực hiện mục tiêu cá nhân.
Giáo sư Tiến sỹ Trương Giang Long, nguyên Giám đốc Học viện Chính trị CAND đã từng nói “Trung Quốc không bao giờ từ bỏ dã tâm thôn tính chủ quyền lãnh thổ của chúng ta... chúng ta không loại trừ việc họ tìm mọi cách làm suy yếu chúng ta từ bên trong... Bọn xấu lôi kéo cài cắm cán bộ của chúng ta hiện tại lên đến hàng trăm...”: Tô Lâm là một tên trong số đó và ông ta đã và đang thực hiện những sách lược, hành động để làm suy yếu đất nước của chúng ta phục vụ cho âm mưu gây ảnh hưởng xấu, thôn tính đất nước chúng ta của Trung Quốc. Dường như ông ta có âm mưu và hành động để bắt đất nước vĩ đại của chúng ta phải quỳ gối trước ngoại bang.
Bộ trưởng Tô Lâm cho giải tán hết các tổng cục để nắm quyền bổ nhiệm đến Trưởng, Phó phòng các Cục, Công an các tỉnh. Việc bổ nhiệm bây giờ nhất thiết phải có tiền: theo dư luận trong ngành Công an thì cấp Phòng cao nhất cả tỷ đồng; những phòng như kinh tế, giao thông thì nhiều tỷ đồng. Cấp Cục trưởng, Phó cục trưởng, Giám đốc, phó giám đốc tuỳ từng đơn vị, địa phương từ vài trăm ngàn hoặc lên đến cả triệu USD. Mục đích của Tô Lâm giải tán hết cấp tổng cục là để thâu tóm quyền lực và vơ vét. Đồng thời nhân cơ hội này thanh trừng quét sạch tàn dư, tay chân của “Đồng chí X” trong Bộ Công an làm vừa lòng TBT Trọng. Tô Lâm biết rõ âm mưu của ông Trọng phá bỏ luật lệ trực tiếp tham gia vào Đảng uỷ CATW để trực tiếp chỉ đạo nên từ vị thế là tay chân thân tín của Đồng chí X đã “phản chủ” để quay ra hầu hạ chủ mới là Tổng Trọng. Nhân dịp này T.ô Lâm đã “nhãn lồng hoá” Bộ Công an: 30 cán bộ quê Hưng Yên được đề bạt vào nhiều vị trí quan trọng từ Thứ trưởng, Cục trưởng, Giám đốc CA tỉnh. Giám đốc CA Phú Thọ người chủ trì vụ đánh bạc nghìn tỉ do Nguyễn Văn Dương cầm đầu bị đẩy lên Sơn La. Phạm Trường Giang, Giám đốc CA Hải Dương, tay chân thân tín của T.ô Lâm được điều chuyển lên Phú Thọ - Vụ án đánh bạc nghìn tỉ do Tô Lâm bảo kê được khép lại không tổ chức điều tra giai đoạn 2 như kế hoạch đã định.
Tô Lâm cũng rất yếu kém về năng lực lãnh đạo chỉ huy khi xử lý các vụ bạo loạn lớn gây bất ổn về an ninh trật tự trên lãnh thổ Việt Nam: vụ giàn khoan 981 năm 2014, công nhân các công ty nhà máy ở Bình Dương biểu tình, đập phá với cớ phản đối Trung Quốc xâm phạm lãnh hải; vụ Formosa năm 2007 ở Nghệ An, Hà Tĩnh dân biểu tình bắt bớ khống chế cán bộ khiến quốc lộ 1 tắc nghẽn gần một tháng; vụ phản đối Luật đặc khu biểu tình cả nước, Bình Thuận bị các đối tượng xấu xông vào đập phá tỉnh uỷ, uỷ ban, đốt nhà, đốt xe, bắt công an, lột súng, lột áo của Cảnh sát cơ động... do Tô Lâm không chỉ đạo xử lý kịp thời. Đặc biệt vụ Đồng Tâm, một vụ việc rất đơn giản có thể xử lý bằng biện pháp “vận động quần chúng” như nguyên chủ tịch Hà Nội Nguyễn Đức Chung đã làm rất tốt. Nhưng Tô Lâm do muốn hạ uy tín, phá ông Chung để củng cố quyền lực của bản thân, phe nhóm nên đã để kéo dài 02 năm không có phương án giải quyết và cuối cùng duyệt kế hoạch nổ súng tiêu diệt ông Kình lúc nửa đêm. Công tác trinh sát cũng không đảm bảo để chết oan mạng 03 cán bộ; rõ ràng sai về chiến thuật, chiến lược, nghiệp vụ vô cùng non kém. Tô Lâm đã coi nhân dân của mình như kẻ thù, chắc từ bé ông ta chưa bao giờ đọc câu “Dân vi bản”; một tên võ bền khát máu chỉ biết dùng dùi cui và súng đạn. Với trình độ đó mà T.ô Lâm xưng là Giáo sư Tiến sỹ an ninh??? Thông tin nội bộ cho biết người viết luận án tiến sỹ cho Tô. Lâm là thượng tá Nguyễn Xuân Thao được Tô Lâm bổ nhiệm chức Phó giám đốc CA Đồng Nai để trả ơn. Nhà khoa học, nhà giáo được phong Giáo sư phải lăn lộn trong khoa học, phải giảng dạy, phải nghiên cứu có công trình. Tô Lâm không lên bục giảng, chỉ nói chuyện vài buổi rồi cho lính viết vài cuốn sách cũng ngồi chễm trệ hàm Giáo sư an ninh.
THỨ NĂM, Tô Lâm là trùm nhận hối lộ bảo kê cho doanh nghiệp buôn lậu. Trong lĩnh vực xuất nhập khẩu hàng hoá việc các tập đoàn lớn, các công ty lợi dụng kẽ hở của pháp luật, sự quản lý yếu kém của cơ quan chức năng để buôn lậu trốn thuế là rất phổ biến trong giai đoạn hiện nay của đất nước. Vấn nạn này gây thất thu cho ngân sách cả tỷ USD mỗi năm. Họ được bảo kê che chắn cho các hoạt động phạm tội bởi các quan chức nhà nước từ Trung ương tới địa phương đặc biệt là quan chức các nghành Hải quan, Quản lý thị trường, công an... RITA VÕ là một tập đoàn đa ngành nghề trong lĩnh vực xuất nhập khẩu từ vật liệu xây dựng, nội thất cao cấp, ôtô, thời trang, hotel và resort... Với quyền lực của Bộ trưởng Bộ Công an, Tô Lâm đã tạo điều kiện, bảo kê cho hoạt động buôn lậu, trốn thuế: Ôtô nhập khẩu từ Trung Quốc, thiết bị nội thất cao cấp 5 sao từ Mỹ, Châu Âu vào Việt Nam. Tô Lâm cũng đã từng nhận hối lộ một lô hàng nội thất cao cấp, thiết bị vệ sinh, tủ bếp... trị giá 01 triệu USD từ tập đoàn RITA VÕ; Tô Lâm không trực tiếp nhận mà cho người nhà nhận. Là người có nghiệp vụ CA, Tô Lâm biết rằng điện thoại có thể bị theo dõi, nghe trộm nên đã chỉ đạo RITA VÕ thực hiện phương thức liên lạc đưa, nhận hối lộ qua địa chỉ email ảo với “01 Quý bà” nhưng không được nêu tên. Sau đó cho xe tải chở thẳng về nhà công vụ của Tô Lâm trên phố Phan Đình Phùng - Hà Nội.
Với những sai phạm nghiêm trọng nêu trên, câu hỏi đặt ra là tại sao Đại tướng Tô Lâm chưa phải chịu trách nhiệm về những tội phạm đã thực hiện??? TBT Nguyễn Phú Trọng và Uỷ ban kiểm tra Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam hẳn phải biết những nội dung trên? Ông Trọng đang bao che cho tội phạm hay bị Bộ trưởng CA Tô Lâm khống chế? Hiến pháp Việt Nam năm 2013 qui định rõ: “mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật” nhưng trong thời điểm hiện nay rõ ràng pháp luật Việt Nam đang vận hành theo ý riêng của Ngài TBT Nguyễn Phú Trọng. Pháp luật chỉ áp dụng với phe địch là các thuộc hạ thân tín của “Đồng chí X”. Nếu công cuộc chống tham nhũng, chiến dịch đốt lò của TBT Trọng “không có vùng cấm” như ông đã tuyên bố thì Đại tướng, Bộ trưởng Bộ Công an Tô Lâm phải bị điều tra, xử lý về các tội phạm đã thực hiện.
Hoàng Trung từ Hà Nội

submitted by PermanentD34th to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.12 15:01 Ijustmovingforward Tụi mày không nên tranh luận với bò đỏ.

Mình để ý thấy rằng có rất nhiều thằng bò đỏ khi ai có luận điểm gì phát là lại xông vào chửi. Chụp bô lên người nói. Điển hình là thàng u/Kamekame_hahaha
Diễn biến suy nghĩ, tâm lý của tụi này là về bản chất tụi nó coi Đảng = Đất nước ~ bản thân nên ai mà ý kiến đến chính sách hay chĩa múi giáo về phía Đảng là bọn nó bắt đầu nhảy rựng lên, lòng tự ái sẽ được kích hoạt và bọn nó sẽ tìm mọi lý lẽ mà bọn nó có để bảo vệ cho Đảng. Bọn nó không muốn mình thua vì Đảng toàn giáo dục về chiến thắng. Bọn nó không có tư duy phản biện vì nền giáo dục VN làm gì dạy cái đấy, cái đầy không phải là thứ mà có thể có trong ngày một ngày hai mà có thể phải mất vài năm tùy từng người mới có thể thành thạo nó được. Bị so sánh lại nhảy dựng lên giống như kiểu nó bị đem ra so sánh vậy (trong khi không nói gì đến nó). Cuối cùng là nói người này thế này thế kia như thiếu kiến thức, ba que, phản động (chửi là biểu hiện của tâm lý phòng vệ của bọn nó vì bắt đầu đuối lý phải nặn ra chữ).
Nhưng vẫn có nhiều người khác tư duy mở hơn, những người này mình có thể giải thích ôn hòa được, không đồng nghĩa với việc lúc nào mình cũng đúng mà đôi khi có những thiếu sót.
Các bác thử nghĩ xem đảng đã Giáo dục cho con dân những thứ này chưa như những nước phát triển khác những thứ này chưa?
Các bác đừng quan tâm bọn nó làm gì cho mệt. Tranh luận vs bọn nó rất tốn tg, thử tưởng tượng vừa tranh luận vs bọn nó xong đến công ty thì có mệt không? Bọn nó sẽ tìm mọi cách để bảo vệ luận điểm đầy lỗ hổng của bọn nó. Do vậy ở cái đất nước này dù Đảng làm sai gây ra hậu quả nghiêm trọng thì lại được cho qua, ai mà đặt công hỏi, ý kiến về nó lại bị chụp mũ là phản động, nguy hiểm nhất là sai lại càng bao biện, biện minh, mà không chịu thừa nhận khuyết điểm, học hỏi từ sai lầm, dẫn đến việc mắc lại những sai lầm cũ rồi dần cho nó là điều hiển nhiên.
Các bác có thể tìm hiểu thêm thí nghiệm the wave để hiểu thêm tại sao những nc cs sản, phát xít lại có tâm lý ntn nhé.
submitted by Ijustmovingforward to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.12 05:46 Head-Frosting-9899 Việt và Nam là đôi bạn thân :))

submitted by Head-Frosting-9899 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.11 16:48 Powerful-Scholar6923 Đỗ Mười và chiến dịch đánh tư sản X-3 tàn bạo ở miền Nam - Nhà văn Nguyên Hồng

Bài viết dưới đây, là một ghi chép sống động về ý đồ cướp bóc, thù hằn với người dân miền Nam tự do, dân chủ, phồn vinh, sáng tạo, nhân đạo, bao dung & bác ái...của những kẻ lãnh đạo miền Bắc CSVN, sau 1975, dưới sự chỉ đạo của "bàn tay sắt" Đỗ Mười, 1 kẻ xuất thân là thằng thiến heo dạo ở 1 làng nghèo tại tỉnh Hà Đông, hoàn toàn ngu học (do có cho đi học mà học hổng vô, vì suốt ngày lêu lổng, phá làng phá xóm, đến làm thiến heo dạo kiếm miếng cơm đút lỗ miệng của chính mình mà nó còn làm hổng tới, thiến heo mà chết cả con heo nhà người ta rồi bỏ chạy), được đích thân "Bác Hù" anh minh, trí tuệ lựa chọn & cất nhắc, đã được nhà văn Nguyên Hồng ghi lại khi ông đang là phóng viên báo Tiền Phong. Đây có thể coi là một tư liệu lịch sử sống động về những ngày mà Hà Nội vẫn nói thế giới rằng họ đã “giải phóng” miền Nam khỏi ách nô lệ của Đế quốc Mỹ.
******************************************************************************************

Đỗ Mười và chiến dịch đánh tư sản X-3 tàn bạo ở miền Nam

Nguyên Hồng
Chiều 21-3-1978, Hội trường của Trường đảng Nguyễn Ái Quốc II ở Thủ Đức như nghẹt thở. Mấy trăm cán bộ cơ quan trung ương và các tỉnh, thành phố phía Nam được triệu tập về đây từ hai, ba ngày trước. Ăn, ngủ ngay tại đây, nội bất xuất, ngoại bất nhập, công an giám sát chặt chẽ. Tôi là phóng viên báo Tiền phong, Trung ương Đoàn trưng dụng làm “nhiệm vụ đặc biệt” cũng nằm trong số đó.
Nhiệm vụ đặc biệt gì không ai được biết. Qua vài thông tin rò rỉ, các “quân sư quạt mo” nhận định chuẩn bị đánh tư sản thương nghiệp, mật danh X-3, dưới sự chỉ huy của “Bàn tay sắt” Đỗ Mười và giờ G đã điểm! Khi đó, ông Đỗ Mười là Phó Thủ tướng kiêm Trưởng ban Cải tạo Công Thương nghiệp Xã Hội Chủ Nghĩa, phụ trách vấn đề cải tạo Công thương nghiệp Xã Hội Chủ Nghĩa tại miền Nam.
Hôm đó, Đỗ Mười mặc chiếc quần Kaki màu cà phê đậm, chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng màu, chân đi dép, khổ người khệnh khạng, mặt chữ “nãi”, trán ngắn đầy nếp nhăn, miệng cá trê, bờm tóc dựng trông rất dữ tợn. Tôi đã được nghe nói nhiều về tính bốc đồng, nóng nảy của Đỗ Mười, hôm đó được giáp mặt, quả đúng vậy.
Đúng như mọi người dự đoán, chiến dịch X-3 đã bắt đầu.
Đỗ Mười đọc Quyết định của Thủ tướng, đọc Chỉ thị 100-CP, và triển khai kế hoạch cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh tại thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh phía Nam.
Đỗ Mười nói: “Từ sau giải phóng chúng ta đã thực hiện X-1, tập trung bọn ngụy quân, ngụy quyền học tập cải tạo. (Rất cần phải nhắc lại cái kế hoạch X-1 do hung thần Đỗ Mười đề xuất: Sĩ Quan “Ngụy” từ Trung úy trở lên, Công chức từ cấp Chánh sự vụ trở lên: “Tử hình!”. May mà tụi Pol Pot bên Campuchia làm quá nên bị cả thế giới nguyền rủa và lên án nên Cộng sản Việt Nam mới chùn tay). Đã thực hiện X-2 đánh bọn Tư sản mại bản. Bây giờ chiến dịch X-3, quyết liệt nhất, nhằm tiêu diệt tận gốc rễ Chủ nghĩa Tư bản, tay sai đế quốc Mỹ, diệt triệt để, diệt không nương tay… " ông ta vừa nói vừa chém tay vào không khí.
Ngay những ngày đàu tiên đặt chân vào miền Nam, tình trạng vơ vét của cải của người dân miền Nam đã diễn ra (Photo by Jean-Claude LABBE/Gamma-Rapho via Getty Images)
“Đánh rắn phải đánh dập đầu, ta đã đánh dập đầu rồi, nhưng con rắn Tư bản đánh dập đầu nó chưa chết, cái đuôi nó còn nguy hiểm hơn cái đầu. Không giần cho nát cái đuôi của nó, thì nó vẫn tác oai tác quái phá chúng ta. Vừa qua kẻ nào vơ vét mì chính (bột ngọt), vải vóc, đường, sữa đầu cơ trục lợi, rồi lại đổ tội cho nhà nước ta chuyển ra Bắc nên thị trường khan hiếm (nhưng hỡi ôi, đúng là nhà nước vét hết để chở ra Bắc vì dân Bắc sống sung sướng trong thiên đường XHCN nên các cửa hàng trống rỗng, thực phẩm phải mua bằng tem phiếu, vải được phân phối mỗi năm 4 mét/người). Chính là bọn Tư sản thương nghiệp! Kẻ nào tích trữ thóc gạo để dân ta đói? Chính là bọn đầu nậu lúa gạo (thực ra chính CS đã đầu nậu : Tổng số lúa mà nông dân miền Nam bị chở ra ngoài Bắc không thông qua quy chế thu mua được loan truyền là khoảng 4 triệu tấn gạo vào đầu năm 1978 trên đài phát thanh Hà Nội khi ca ngợi thành tích ĐÁNH TƯ SẢN của các đảng bộ địa phương miền Nam. Đương nhiên, con số chính thức được các nông dân kêu ca là lớn hơn nhiều. Sang đến năm 1979, Võ Văn Kiệt đã phải loan báo thu mua lúa từ nông dân với giá cao gấp cả ngàn lần giá quy định của Nhà Nước (!) để cứu vãn tình thế bất mãn không còn dằn được nữa từ nông dân miền Nam trước những đợt thu lúa từ năm 1977 trở đi.). Tôi hỏi các đồng chí, kẻ nào cung cấp lương thực, thực phẩm cho tổ chức phản động trên Lâm Đồng chống phá cách mạng? Kẻ nào? Chính là bọn Tư sản đấy! Bọn gian thương đầu cơ, phá hoại, bọn ngồi mát ăn bát vàng, rút rỉa máu xương đồng bào ta, ngăn cản con đường tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa của Đảng ta…”.
Đỗ Mười nói say sưa, hùng hồn, quyết liệt. Mép sủi bọt. Tay vung vẩy. Mồ hôi trán đầm đìa. Lúc đầu mặc quần áo nghiêm chỉnh, sau một hồi diễn thuyết khoa chân múa tay, Đỗ Mười bật nút áo sơ mi phanh ngực ra. Cuối cùng cởi phăng cái áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, trên người ông chỉ còn mỗi chiếc áo may ô ba lỗ.
Đỗ Mười vẫn hăng nói: “Cho nên chúng ta phải róc thịt chúng ra. Bắt chúng lao động sản xuất, tự làm lấy mà ăn. Phải biết cày ruộng, cấy lúa, trồng ngô. Đất hoang còn nhiều, bắt chúng đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm miếng ăn…”. (Cuối đợt X3 , ghi nhận của Hà Nội là có khoảng 950 ngàn người Sài Gòn bị cướp trắng hết tài sản dành dụm bao năm, bị cưỡng bức đi KINH TẾ MỚI, không hoàn thành chỉ tiêu đề ra là một triệu hai trăm ngàn người, tạo ra một sự kinh hoàng, hoảng sợ, hoang man chưa từng có trong lịch sử phát triển của Sài Gòn so với tất cả các triều đại, kể cả thời còn thuộc Vương quốc Thủy Chân lạp, hay trong cuộc Nội chiến nhà Nguyễn chống Tây Sơn!)
Những người lính Bắc Việt ngượng ngùng, với tư thế và cách đi xe máy trên chiếc xe máy lần đầu tiên trong đời, vừa \"hôi\" được . Tình trạng xe còn mới, giỏ xe vẫn còn áo mưa, khóa bánh xe chứng tỏ xe này đã được \"bộ đội cụ Hù\" \"trưng dụng\" từ trong nhà của người dân Sài Gòn lương thiện (Photo by Jean-Claude LABBE/Gamma-Rapho via Getty Images)
Bầu không khí ngột ngạt và kích động muốn nổ tung hội trường. Sức nóng từ Đỗ Mười truyền đến từng người. Tiếng vỗ tay rào rào, tiếng cười tiếng nói hả hê. Những gương mặt hừng hực khí thế “xung trận”.
Xin đừng ở vị trí hôm nay phán xét những người trong cuộc ba mươi lăm bốn mươi năm trước, thời điểm đó tư duy của mọi người khác bây giờ, nhất là tư duy của những cán bộ đảng viên vốn tin tưởng tuyệt đối vào đường lối chính sách của Đảng. Những người mà Đảng bảo sao cứ làm đúng phóc như vậy. Hãy bình tĩnh nhìn lại một cách trung thực, khách quan, để thấy một phần nỗi đau của mình, bạn bè mình, dân tộc mình, nỗi đau từ sự ấu trĩ, nóng vội, làm ào ào, đặt trái tim không đúng chỗ ngay từ khởi đầu!
Đỗ Mười kết thúc buổi triển khai chiến dịch X-3, bằng mấy cái chém tay như có ‘thượng phương bảo kiếm’: “Anh nào, chị nào nhụt ít chí thì lui ra một bên. Kẻ nào tỏ ra nhân nhượng với bọn tư sản là phản bội giai cấp, không phải Bôn-sê-vích, có tội với đảng với dân, sẽ bị trừng trị!”
Phóng viên của TTXVN khoe khoang đi vào Nam làm phóng sự chiến tranh, trên những chiếc xe máy cướp được ở Đà Nẵng (TTXVN)
Chúng tôi ra về với một tâm trạng nặng nề, mang theo lời cảnh tỉnh “Tuyệt đối bí mật”.
Nhưng hình như linh tính đã báo điềm chẳng lành cho thành phố Sài Gòn. Đó là cảm giác của tôi khi chạy xe máy từ cầu Công Lý lên cảng Bạch Đằng vòng qua Chợ Lớn. Người dân đổ ra đường nhiều hơn, vội vã, tất tưởi, gương mặt thất thần, nhiều tốp người tụm nhau bàn tán. Người ta nháo nhào đi mua từng cân muối ký gạo, như sắp chạy càn. Người dân thành phố vốn nhạy cảm và đó lại là cảm giác đúng: Thủ tướng nào thì chưa biết, nhưng trước hết phải lo thủ lấy miếng ăn!
Bảy giờ sáng hôm sau, ngày 23-3-1978, tất cả các cửa hàng kinh doanh to nhỏ, đủ mọi ngành nghề, ngóc ngách, đóng cửa, án binh bất động theo lệnh của Ủy ban Nhân dân thành phố (UBND) Hồ Chí Minh. Một bản thông báo ngắn gọn do ông Vũ Đình Liệu thay mặt UBND thành phố ký được ban hành ngay sau đó, xác nhận “Chiến dịch X-3”, bắt đầu ở thành phố “mang tên Bác”.
Tất cả các cơ sở kinh doanh, buôn bán, nhà hàng, cửa hàng, kho tàng, trung tâm dịch vụ bị niêm phong. Danh sách đã được lên từ trước! Họ làm bí mật lâu rồi. Như một trận đánh giặc đã được trinh sát, điều nghiên tỉ mỉ, chính xác. Các tổ công tác ập vào từng điểm bất ngờ, nhanh chóng niêm phong tài sản, khống chế mọi người trong gia đình nội bất xuất, ngoại bất nhập. Mỗi điểm niêm phong có tối thiểu một tổ ba người, không cùng cơ quan, không quen biết nhau. Họ là thanh niên xung phong, thanh niên công nhân các nhà máy, sinh viên các trường đại học, cả những thanh niên các phường được huy động vào chiến dịch.
Ngay buổi chiều hôm ấy một cuộc mít tinh tuần hành từ Nhà văn hóa Thanh niên do Thành đoàn tổ chức. Hàng ngàn học sinh, sinh viên rầm rộ xuống đường, diễu hành khắp các phố chính Sài Gòn, Chợ Lớn, hoan nghênh chính sách cải tạo công thương nghiệp của Đảng, đả đảo bọn gian thương! Suốt đêm Câu lạc bộ Thanh niên vang lên bài ca “Tình nguyện”, “Dậy mà đi”. Khi chống Mỹ sinh viên học sinh hát những bài hát ấy, giờ cũng hát những bài hát ấy để tăng bầu nhiệt huyết đánh tư sản!
Ngày 26-3-đ1978, cô công nhân Nguyễn Thị Bé B. ở nhà máy dệt Phong Phú được kết nạp Đoàn vì từ chối nhận một món quà của một cơ sở kinh doanh mà cô canh giữ. Tiếp theo một trường hợp tương tự, anh thanh niên Vũ Ngọc Ch. ở nhà máy dệt Thắng Lợi.

Lý Mỹ - Bản sao của nữ tiểu tướng hồng vệ binh Đàm Hậu Lan, kẻ đã dẫn đầu đập phá Khổng gia, đào mồ Khổng Tử & hậu duệ họ Khổng trong thập niên hạo kiếp của nhân dân Trung Quốc trong Đại Cách mạng Văn hóa Giai cấp Vô sản dưới ách cai trị của Trung Cộng vô nhân

https://nghiencuulichsu.com/2022/02/20/hong-ve-binh-dao-mo-khong-tu/
Mấy ngày sau tiếng trống ở trường Trần Khai Nguyên quận 5, vang lên, như trống trận. Đó là nơi tập trung của 1.200 thanh niên học sinh người Hoa xuống đường ủng hộ chính sách cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh, người dẫn đầu là cô học sinh lớp 11, có gương mặt búp bê, mái tóc cắt ngắn: Lý Mỹ.
Lý Mỹ là con gái một gia đình kinh doanh buôn bán, có một cửa hàng ở đường Cách mạng Tháng Tám, quận 10. Khi X-3 nổ ra, Lý Mỹ mới 17 tuổi, được tổ chức Đoàn tuyên truyền giáo dục lý tưởng cộng sản chủ nghĩa, được kết nạp Đoàn khóa 26-3, được nghe đích thân Đỗ Mười nói chuyện về chính sách cải tạo công thương nghiệp. Trái tim non trẻ của cô học sinh mười bảy tuổi như sôi sục bầu máu nóng đấu tranh giai cấp, cô đã chọn đối tượng để đấu tranh: đó chính là cha mẹ mình!
Lý Mỹ vận động thuyết phục cha mẹ kê khai tài sản, cha mẹ chần chừ, cô trực tiếp đứng ra kê khai. Cô theo dõi bố mẹ cất giấu vàng bạc, của cải, báo cho tổ kê khai moi móc ra bằng hết. Lý Mỹ phát biểu trên báo: “Tinh thần Pavel Corsaghin sáng chói trong trái tim tôi! Tôi không cần vàng bạc, của cải, cha mẹ tôi bóc lột của nhân dân. Từ hôm nay tôi từ bỏ giai cấp bóc lột, bước sang cuộc sống mới, hòa vào dòng người lao động vinh quang xây dựng xã hội chủ nghĩa” (Báo Tiền phong số 40,1978).
Khi cha mẹ vật vã than khóc, và dọa ra nước ngoài, Lý Mỹ tuyên bố nếu cha mẹ xuất cảnh, cô sẽ ở lại một mình, chấp nhận cuộc sống cô đơn để cống hiến cho lý tưởng Cộng Sản!
Không phải chỉ có một Lý Mỹ, mà hàng trăm “Lý Mỹ” như vậy. Những “Lý Mỹ” được sinh ra nóng hổi dưới lá cờ Đoàn thanh niên Cộng sản Hổ Chí Minh, và qua sự khích động của Đỗ Mười.
https://preview.redd.it/ej9kr2qtmtzc1.png?width=487&format=png&auto=webp&s=19f1d56ab495b15ba0298efbd1bfc761dba440aa
Trong cuộc Cải cách ruộng đất ở miền Bắc có con tố cha mẹ, vợ tố chồng, bạn bè tố nhau. Những cán bộ từng hoạt động bí mật trong chiến tranh, được những gia đình buôn bán, giàu có bao bọc, giờ quay ngoắt lại tịch thu tài sản ân nhân của mình. Những tính từ bọn, đồng bọn, “tên tư sản”, “con buôn” thay danh từ ông, bà, anh, chị. Gần ba chục năm trước, người bị quy là địa chủ, phú nông xấu xa thế nào, thì 1978, người bị gọi là tư sản, con buôn xấu xa như vậy.

Người ta, vì ngu dốt như Đỗ Mười, đã phủ nhận một tầng lớp tiên tiến của xã hội, nhục mạ tầng lớp đó, đào hố ngăn cách giữa các tầng lớp nhân dân, và kéo lùi sự phát triển của đất nước, đó là một sự thật lịch sử cần ghi nhận.

Chiến dịch X-3 ở thành phố Hồ Chí Minh đã đánh gục 28.787 nhà máy, xí nghiệp, cơ sở sản xuất, kinh doanh, hộ buôn bán.
Nguyên Hồng
**********************************************************************************\*
Ông Nguyễn Văn Linh nói: “Khi tôi làm Trưởng ban Cải tạo trung ương, tìm hiểu và dự kiến Sài Gòn, Chợ Lớn có khoảng 6.000 hộ kinh doanh buôn bán lớn. Khi Đỗ Mười thay tôi, anh ấy áp dụng theo quy chuẩn cuộc cải tạo tư sản Hà Nội từ năm 1955, nên con số mới phồng to lên như vậy” (Nguyễn Văn Linh, “Những trăn trở trước đổi mới”).
Đỗ Mười đưa hàng ngàn hộ tiểu thương, trung lưu vào diện cài tạo, gộp luôn những hộ sản xuất vào đối tượng đó.
Ông Nguyễn Văn Linh nói: “Anh Mười không trao đổi với chúng tôi. Anh ấy có ‘thượng phương bảo kiếm’ trong tay, toàn quyền quyết định”.
Đỗ Mười thay Nguyễn Văn Linh làm Trưởng ban Cải tạo ngày 16-2-1978. Trong chiến dịch X-3, Đỗ Mười không sử dụng người của Nguyễn Văn Linh mà đưa hầu hết cán bộ từ miền Bắc vào nắm giữ những vị trí quan trọng. Đồng thời Đỗ Mười bố trí cán bộ các ngành thương nghiệp, giao thông vận tải, công nghiệp nhẹ, kho hàng vào tiếp quản. Đỗ Mười đóng đại bản doanh ở Thủ Đức, trực tiếp chỉ đạo, không tham khảo bất cứ ý kiến ai trong cơ quan lãnh đạo thành phố Hồ Chí Minh.
Kết quả X-3, với “công lao to lớn” của Đỗ Mười, thu được khoảng hơn 4.000 (kg) vàng, gần 1.200.000 đô la, và một khối lượng hàng hóa không thống kê hết. Từ chiếc xe hơi, TiVi, tủ lạnh, đến bịch bột giặt, quả trứng gà… đều khê khai và tịch thu chất trong các kho, để rồi không cánh mà bay, hoặc biến thành phế thải !!!
Nhà nghiên cứu Nguyễn Khắc Mai, cựu Vụ trưởng Nghiên cứu thuộc Ban Dân vận Trung ương cho rằng: "Một trong hai sự kiện nổi trội liên quan đến ông Đỗ Mười (cùng với việc dự Hội nghị Thành Đô) là chủ trương đánh tư sản hay còn gọi là cải tạo công thương nghiệp. Hệ lụy của việc cải tạo công thương nghiệp rất bi thảm, khốc liệt, để lại tai họa rất lớn cho dân tộc. Nhưng có vẻ là trong nhiều năm, ông Đỗ Mười tự hào về mình đã làm được việc kinh thiên động địa !" (https://web.archive.org/web/20180930045346/https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-45617161)
https://tuoitre.vn/ke-bien-tai-san-132736.htm

X-3, cú đòn trời giáng cuối cùng, biến “Hòn ngọc Viễn Đông” thành “Thành phố chết” sau khi "được mang tên Bác", đẩy thêm dòng người bỏ đất nước ra đi bất chấp hiểm nguy, khiến cho bao nhiêu số phận, bao nhiêu tài hoa mà miền Nam từng có đã rã rời trong lòng biển lạnh.

Sài Gòn, trước 30/04/1975
Sài Gòn, trước khi trở thành Hồ Chí Minh
Người dân Sài Gòn, nhất là các gia đình tiểu chủ, công chức, buôn bán nhỏ, .... chỉ cần trông có vẻ trung lưu, cuộc sống sung túc, lập tức bị ép buộc, đang chuyển đến cái được gọi là \"vùng kinh tế mới\"
Các nữ tu - công nhân trong nhà máy sản xuất lốp xe đạp ngay tại Đại chủng viện Sài Gòn
https://preview.redd.it/ctqq5zak4tzc1.png?width=586&format=png&auto=webp&s=36b0ab462dee7fb8ff3781ab9c9e5808f1b7e3c3
Năm 2005, Võ Văn Kiệt nhìn nhận: “Trong các chiến dịch Cải cách ruộng đất và Cải tạo công thương nghiệp, nhiều nhân sĩ yêu nước, nhiều nhà kinh doanh có công với cách mạng đã không được coi như bạn nữa, gây những tổn thất lớn về chính trị và kinh tế”.
Có lần chúng tôi hỏi nhà báo Trần Bạch Đằng: “Hình như trong 63 năm tham gia cách mạng và làm lãnh đạo, Đỗ Mười không để lại một tác phẩm nào?”. Ông Trần Bạch Đằng chớp mắt nhếch cái miệng méo xẹo: “Cha ấy để lại cho đời tác phẩm cải tạo công thương nghiệp, biến Sài Gòn và miền Nam thành những vùng đất chết!”.
Tuyển tập Đỗ Mười , 757 trang, https://www.nxbctqg.org.vn/do-muoi-tuyen-tap-1976-2016-.html
Riêng về tổng số vàng, nữ trang tịch tư từ tư bản ở miền Nam được các báo đài của Đảng thừa nhận lên đến 4000 lượng vàng- nhưng đây chỉ là con số tượng trưng tính riêng ở Sài Gòn từ tháng Năm năm 1977 qua tháng Hai năm 1978 mà thôi. Cả thảy trên dưới gần 35 ngàn lượng vàng, tính luôn cả nữ trang và kim cương thu trong những đợt ĐÁNH TƯ SẢN ở miền Nam.
Xin được ghi chú thêm là chỉ nội vụ Hà Nội tiến hành cho phép người Việt gốc Hoa ra đi bán chính thức nếu đóng khoảng 120 lượng vàng đã góp vào gần 10 ngàn lượng vàng tổng cộng.
Trung bình , mổi người dân miền Nam nằm trong đối tượng bị ĐÁNH TƯ SẢN mất trắng khoảng 9 lượng vàng không tính đất đai, nhà cửa, phụ tùng thiết bị , đồ cổ, và các tài sản khác. Trữ lượng vàng của toàn bộ người dân miền Nam có thể lên đến 250 ngàn lượng vàng tính đến năm 1975 nhưng đồng bào khôn khéo giấu đi và phản kháng cũng như đem theo khi di tản.
KINH TẾ MỚI:
Tất cả những ai tại Sài Gòn bị Cộng Sản tịch thu nhà cửa , tài sản điều phải đi về vùng KINH TẾ MỚI, là những nơi mà cơ sở hạ tầng cho sinh hoạt chưa được xây dựng, trong đó có cả điện nước, trường học và bệnh xá.
Những cuộc \"đánh tư sản\" tàn bạo đã đẩy hàng trăm ngàn người miền Nam vào chỗ tuyệt vọng, khi bị tước hết tài sản và đưa ra những vùng hoang sơ để tự sống, tự chết.

HƠN CHÍN TRĂM NĂM MƯƠI NGÀN nạn nhân bị cưỡng bức qua đêm phải rời Sài Gòn để về những vùng KINH TẾ MỚI và bỏ lại hết toàn bộ tài sản của mình từ nhà ở, của cải, đồ đạc cho Đảng quản lý.

Khi đến vùng KINH TẾ MỚI để sống, gần MỘT TRIỆU NẠN NHÂN bị ép buộc tham gia các tập đoàn sản xuất hay còn gọi tắt là Hợp Tác Xã, “thành quả lao động” của các nạn nhân này được phân phối chia ra như sau:
– 30% trả thuế
– 25% góp cho chính phủ theo giá thu mua của nhà nước;
– 15% trả lương cho cán bộ quản lý ;
– 30% còn lại chia cho các thành viên tính theo số điểm thuế lao động
Như vậy là sản phẩm nông nghiệp từ các nông trường vùng Kinh tế Mới đã bị Đảng tịch thu hết 70 % và chỉ còn 30% là chia lại cho các thành viên, vốn là các nạn nhân bị tịch thu nhà cửa sống trong vùng Kinh Tế Mới.
Thế là cả triệu người dân Sài Gòn đột nhiên lâm vào cảnh đói kém trầm trọng như là đòn trả thù hữu hiệu của chế độ Cộng Sản Hà Nội đối với những ai bị liệt vào thành phần không phải “Cách Mạng”, ngụy quân ngụy quyền và tiểu tư sản.
Ước tính có khoảng 300 ngàn trẻ em bị thất học vì sống ở các vùng Kinh Tế Mới này. Nhân dân miền Nam- cả triệu người đang sống sung túc bỗng rơi vào chịu đói kém khổ sở chưa từng có. Nạn đói kém lan tràn khắp mọi nơi, mọi nhà trước thảm cảnh.
https://preview.redd.it/ih5z3g4o4tzc1.png?width=640&format=png&auto=webp&s=e05c3a06ac26ef39935720a43dedc7b40f423972
Hàng trăm ngàn người dân Sài Gòn đã phải bỏ trốn khỏi các vùng Kinh Tế Mới vì ở lại cũng sẽ chết đói cả nhà, con cháu thất học, đói ăn, tương lai mờ mịt, đã phải xin ăn dọc đường tìm về Sài Gòn, đói rách khổ sở. Đây là thời kỳ khốn khổ bi đát nhất trong lịch sử phát triển Sài Gòn trong tất cả các triều đại cai trị Việt Nam, kể cả thời nhà Nguyễn chống Tây Sơn.
Đại lộ Nguyễn Huệ, Sài Gòn năm 1972 ... và
Thành Hồ, năm 1985 (10 năm sau ngày \"phỏng giái\" )
Nguyên văn Quyết định 111/CP của Hà Nội là một tài liệu chứng quan trọng, là nguồn gốc của mọi khổ đau, nghèo khó của người dân miền Nam Việt Nam sau ngày 30 tháng Tư năm 1975 và là lý do Việt Nam bị tụt hậu về mọi mặt, đứng hàng thứ ba trong bảng xếp hạng nghèo nhất thế giới theo tuyên bố của Liên Hiệp Quốc vào năm 1985. Theo các chuyên gia của Liên Hiệp Quốc về kinh tế, Việt Nam tụt hậu hơn 50 năm về kinh tế vì các chính sách đánh tư sản này của Cộng Sản Hà Nội lên đầu người dân miền Nam. Chỉ số nghèo đói của Việt Nam đứng hàng thứ ba trên thế giới và chỉ mới có những tiến bộ cải thiện khi World Bank và USAID tăng tốc trợ giúp.
https://vanban.chinhphu.vn/default.aspx?pageid=27160&docid=6771

Hà Nội tới ngày nay vẫn chưa chính thức xin lỗi hai mươi mốt triệu người dân miền Nam về hành động này.

Đỗ Mười hơn chín chục tuổi vẫn phải nuôi con mọn do cô hộ lý sinh ra và nghe nói là con của ông ta??? Không biết có đúng không, và nếu đúng, tương lai nó sẽ ra sao? Cầu trời, nó đừng như những “đứa con” sinh ra từ cuộc cải tạo công thương nghiệp 1978 như Lý Mỹ! (Theo báo chí và các phương tiện truyền thông chính thức của Việt Nam, Đỗ Mười và người vợ thứ của ông có hai người con, một trai một gái. Con trai ông ta tên là Nguyễn Duy Trung là người đã thay mặt gia quyến đọc lời cảm tạ trong lễ truy điệu của bố nó vào ngày 7 tháng 10 năm 2018.)

CSVN muốn người dân thành Hồ phải thuộc nằm lòng tên Đỗ Mười :

https://www.reddit.com/TroChuyenLinhTinh/comments/1ccmux4/hcm_sẽ_có_những_con_đường_mang_tên_những_kẻ_lưu/?utm_source=share&utm_medium=web3x&utm_name=web3xcss&utm_term=1&utm_content=share_button
https://www.reddit.com/TroChuyenLinhTinh/comments/19b6e7u/đỗ_mười_và_tội_ác_ko_thể_quên_với_chế_độ_vnch/?utm_source=share&utm_medium=web3x&utm_name=web3xcss&utm_term=1&utm_content=share_button
submitted by Powerful-Scholar6923 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.11 12:36 Dry-Wish-100 [Tin tức] 50.000 lính Nga xác nhận đã chết - Chiến thuật Cối xay thịt: lừa tù nhân đi lính đỡ đạn

Bài dịch có chỉnh sửa về tình hình Nga tại Ukraine và chiến thuật Cối xay thịt, bắt tù nhân đi lính làm khiên thịt tiêu hao sinh lực địch, với súng ống hư hỏng và khiến cho điều kiện được tự do chuyển từ phục vụ trong 6 tháng trở thành hoặc là chết, hoặc chiến tranh kết thúc, tùy cái nào đến trước.

BBC có thể xác nhận số quân nhân Nga thiệt mạng ở Ukraine hiện đã vượt mốc 50.000

Trong 12 tháng tiếp theo ở tiền tuyến - khi Moscow thúc đẩy chiến thuật được gọi là Cối xay thịt - chúng tôi nhận thấy số lượng thi thể cao hơn gần 25% so với năm đầu tiên.
BBC tiếng Nga, tập đoàn truyền thông độc lập Mediazona và các tình nguyện viên đã đếm số người chết kể từ tháng 2 năm 2022.
Những ngôi mộ mới trong nghĩa trang đã giúp cung cấp tên tuổi của nhiều binh sĩ.
Các nhóm của chúng tôi cũng đã tìm hiểu thông tin nguồn mở từ các báo cáo chính thức, báo chí và mạng xã hội.
Hơn 27.300 binh sĩ Nga đã chết trong năm thứ hai tham chiến - theo phát hiện của chúng tôi - phản ánh việc giành được lãnh thổ đã phải trả cái giá rất lớn về con người.
Nga đã trả lời báo cáo của BBC rằng chỉ có Bộ Quốc phòng ở Moscow mới có thể cung cấp loại thông tin này.
Thuật ngữ Cối xay thịt được sử dụng để mô tả cách Moscow gửi các đợt binh lính tiến lên không ngừng để cố gắng tiêu hao lực lượng Ukraine và khiến họ để lộ vị trí để làm mồi cho pháo binh Nga.
Tổng số người chết - hơn 50.000 người - cao gấp 8 lần so với sự thừa nhận chính thức duy nhất trước công chúng về con số tử vong mà Moscow từng đưa ra vào tháng 9 năm 2022.

Số người Nga thiệt mạng thực tế có thể còn cao hơn nhiều

Phân tích của chúng tôi còn chưa bao gồm cái chết của dân quân ở Donetsk và Luhansk do Nga chiếm đóng - ở miền đông Ukraine. Nếu bổ sung thêm, số người chết ở phía Nga sẽ còn cao hơn.
Người phát ngôn Điện Kremlin, ông Dmitry Peskov, cho biết Bộ Quốc phòng có "đặc quyền" cung cấp thông tin về thương vong do luật che giấu bí mật nhà nước và phổ biến thông tin trong "chiến dịch quân sự đặc biệt", cụm từ mà Nga sử dụng cho cuộc chiến ở Ukraine.
Trong khi đó, Ukraine hiếm khi bình luận về quy mô số người thiệt mạng trên chiến trường của mình. Vào tháng 2, Tổng thống Volodymyr Zelensky cho biết 31.000 binh sĩ Ukraine đã thiệt mạng - nhưng ước tính, dựa trên tình báo Mỹ, cho thấy tổn thất còn lớn hơn.

Chiến thuật Cối xay thịt

Danh sách binh sĩ thiệt mạng mới nhất của BBC và Mediazona cho thấy cái giá phải trả về con người do việc Nga thay đổi chiến thuật ở tiền tuyến.
Biểu đồ dưới đây cho thấy quân đội Nga đã phải gánh chịu số lượng người chết tăng đột biến như thế nào vào tháng 1 năm 2023, khi nước này bắt đầu cuộc tấn công quy mô lớn ở khu vực Donetsk của Ukraine.

https://preview.redd.it/8ub0kv6xurzc1.png?width=1920&format=png&auto=webp&s=df841f554be3b59a1a75624b136e5a6a5969cade
Theo Viện Nghiên cứu Chiến tranh (ISW), khi Nga chiến đấu để giành thành phố Vuhledar, họ đã sử dụng "các cuộc tấn công trực diện theo kiểu sóng-người không hiệu quả".
"Địa hình đầy thách thức, thiếu sức mạnh chiến đấu và không gây bất ngờ cho lực lượng Ukraine", dẫn đến ít lợi ích và tổn thất chiến đấu cao.
Một sự gia tăng đột biến khác trên biểu đồ có thể được nhìn thấy vào mùa xuân năm 2023, trong trận chiến Bakhmut - khi nhóm lính đánh thuê Wagner giúp Nga chiếm thành phố.
Lãnh đạo của Wagner, Yevgeny Prigozhin, ước tính thiệt hại của nhóm ông vào thời điểm đó là 22.000.
Việc Nga chiếm được thành phố Avdiivka ở miền đông Ukraine vào mùa thu năm ngoái cũng dẫn đến một đợt tử vong quân sự khác.

Đếm những ngôi mộ

Các tình nguyện viên làm việc với BBC và Mediazona đã đếm những ngôi mộ quân sự mới ở 70 nghĩa trang trên khắp nước Nga kể từ khi chiến tranh bắt đầu.
Các nghĩa địa đã được mở rộng đáng kể, hình ảnh từ trên không cho thấy.
Ví dụ, những hình ảnh về nghĩa trang Bogorodskoye ở Ryazan - phía đông nam Moscow - cho thấy một khu vực hoàn toàn mới đã xuất hiện.
Những hình ảnh và video ghi lại tại hiện trường cho thấy hầu hết những ngôi mộ mới này thuộc về các binh sĩ và sĩ quan thiệt mạng ở Ukraine.

https://preview.redd.it/axlk4x19vrzc1.png?width=1280&format=png&auto=webp&s=76a1e0cbbc31e22592accb681e481d6bad4da067
BBC ước tính ít nhất 2 trong 5 chiến binh thiệt mạng của Nga là những người không liên quan gì đến quân đội nước này trước cuộc xâm lược.
Khi bắt đầu cuộc xâm lược năm 2022, Nga đã có thể sử dụng quân đội chuyên nghiệp của mình để tiến hành các hoạt động quân sự phức tạp - Samuel Cranny-Evans thuộc Viện Dịch vụ Thống nhất Hoàng gia (Rusi) giải thích.
Tuy nhiên, nhà phân tích quốc phòng cho biết, rất nhiều người lính giàu kinh nghiệm hiện có khả năng chết hoặc bị thương và được thay thế bởi những người có ít kinh nghiệm huấn luyện hoặc quân sự - chẳng hạn như tình nguyện viên, thường dân và tù nhân.
Ông Cranny-Evans giải thích: Những người này không thể làm những gì mà những người lính chuyên nghiệp có thể làm. "Điều này có nghĩa là họ phải thực hiện những việc đơn giản hơn nhiều về mặt chiến thuật - có vẻ như là cứ thực hiện tấn công trực diện vào các vị trí của Ukraine với sự yểm trợ của pháo binh."

Wagner và Bộ quốc phòng

Những tân binh trong tù đóng vai trò quan trọng đối với sự thành công của Cối xay thịt - và phân tích của chúng tôi cho thấy họ hiện đang bị giết nhanh hơn ở tiền tuyến.
Moscow cho phép lãnh đạo Wagner Yevgeny Prigozhin bắt đầu tuyển dụng trong các nhà tù từ tháng 6 năm 2022. Sau đó, các tù nhân trở thành chiến binh chiến đấu như một phần của quân đội tư nhân thay mặt cho chính phủ Nga.
Wagner nổi tiếng đáng sợ về chiến thuật chiến đấu không ngừng nghỉ và kỷ luật nội bộ tàn bạo. Những người lính có thể bị xử tử ngay tại chỗ nếu rút lui mà không có lệnh.
Nhóm này tiếp tục tuyển mộ tù nhân cho đến tháng 2 năm 2023, khi mối quan hệ của nhóm này với Moscow bắt đầu trở nên xấu đi. Kể từ đó, Bộ Quốc phòng Nga vẫn tiếp tục chính sách tương tự.
Prigozhin đã tổ chức một cuộc binh biến thất bại chống lại lực lượng vũ trang Nga vào tháng 6 năm ngoái - và cố gắng tiến về Moscow trước khi đồng ý quay trở lại. Vào tháng 8, anh ta thiệt mạng trong một vụ tai nạn máy bay.

https://preview.redd.it/y13fsfwvvrzc1.png?width=1920&format=png&auto=webp&s=d38cc7117abbaa8423709e7576d936974c235ef0
Phân tích mới nhất của chúng tôi tập trung vào tên của 9.000 tù nhân Nga mà chúng tôi biết đã thiệt mạng ở tiền tuyến.
Đối với hơn 1.000 người trong số họ, chúng tôi đã xác nhận ngày bắt đầu hợp đồng quân sự của họ và thời điểm họ bị giết.
Chúng tôi phát hiện ra rằng, dưới thời Wagner, những cựu tù nhân đó đã sống sót trung bình được ba tháng.
Tuy nhiên, như biểu đồ trên cho thấy, những người được Bộ Quốc phòng tuyển dụng sau này chỉ sống được trung bình hai tháng.

Liệu Ukraine có thực sự giành chiến thắng?

Nga đã thành lập các đơn vị quân đội gọi là Tiểu đoàn Bão táp (Storm), bao gồm hầu hết các tù nhân.
Tương tự như các đơn vị tù nhân của Wagner, những biệt đội này thường được coi như một lực lượng có thể tiêu hao được đưa vào trận chiến.
“Họ đơn giản chỉ là thịt”, một người lính chính quy, người từng chiến đấu cùng các thành viên Storm, nói với Reuters năm ngoái.
Gần đây, các máy bay chiến đấu của Storm đã đóng vai trò quan trọng trong trận chiến kéo dài nhiều tháng nhằm chiếm giữ Avdiivka.
Thành phố này đã rơi vào tay Nga 8 tuần trước và là chiến thắng mang tính biểu tượng và chiến lược lớn nhất trên chiến trường của Putin kể từ Bakhmut.

Tù binh bị đưa thẳng ra tiền tuyến

Dưới thời Wagner, các tù nhân mới được huấn luyện quân sự hai tuần trước khi ra chiến trường.
Ngược lại, chúng tôi phát hiện một số tân binh của Bộ Quốc phòng đã thiệt mạng ở tiền tuyến trong hai tuần đầu tiên ký hợp đồng.
BBC đã nói chuyện với gia đình của những tân binh đã chết - và những người lính vẫn còn sống - những người nói với chúng tôi rằng chương trình huấn luyện quân sự do Bộ quốc phòng cung cấp cho những tân binh trong tù là chưa đủ.
Một góa phụ kể với chúng tôi rằng chồng cô đã ký hợp đồng phục vụ trong tù vào ngày 8 tháng 4 năm ngoái - và anh ấy đã chiến đấu ở tiền tuyến ba ngày sau đó.
“Tôi đã chắc chắn rằng sẽ có vài tuần huấn luyện mà họ nói đến. Và sẽ không có gì phải lo sợ cho đến ít nhất là cuối tháng Tư.”
Cô ấy nói rằng cô ấy đã chờ đợi tin tức từ anh ấy nhưng được biết rằng anh ấy đã bị giết vào ngày 21 tháng 4.

Mộ quân nhân tại nghĩa trang Bakinskaya ở miền nam nước Nga
Một người mẹ khác cho biết cô chỉ biết chồng mình bị đưa từ nhà tù ra chiến trường khi cô cố gắng liên lạc với anh về cái chết của con trai họ, người cũng đang chiến đấu.
Người phụ nữ, mà chúng tôi gọi là Alfiya, cho biết cậu con trai 25 tuổi của cô là Vadim - cha của một cặp song sinh - chưa bao giờ cầm vũ khí trước khi được huy động.
Cô nói rằng cô không thể nói với chồng mình là Alexander về cái chết của con trai họ vì anh ấy đã bị "bắt đi" để chiến đấu. Cô chỉ phát hiện ra anh ta đã nghe điện thoại từ một tù nhân khác.
Alexander lớn lên ở Ukraine và có gia đình ở đó - Alfiya nói - và anh biết rằng việc Nga xâm lược Ukraine để chống chủ nghĩa phát xít là "dối trá". Cô nói, khi những người tuyển mộ quân đội lần đầu tiên đến nhà tù “anh ta đã tống họ xuống địa ngục”.
Khoảng bảy tháng sau cái chết của con trai bà, Alfiya được thông báo rằng Alexander cũng đã bị giết.

'Hãy sẵn sàng để chết'

Khi làm việc cho Wagner, các tù nhân thường được ký hợp đồng trong sáu tháng. Các chiến binh - nếu họ sống sót - cuối cùng sẽ được trả lại tự do.
Tuy nhiên, kể từ tháng 9 năm ngoái, dưới sự quản lý của Bộ Quốc phòng, các tù nhân nhập ngũ phải chiến đấu cho đến khi chết hoặc chiến tranh kết thúc - tùy điều kiện nào đến trước.
BBC đã nghe những câu chuyện gần đây về việc các tù nhân nhờ người thân giúp họ mua đồng phục và ủng phù hợp. Cũng có báo cáo về việc các tù nhân bị đưa đi chiến đấu mà không có trang thiết bị, vật tư y tế phù hợp hoặc thậm chí cả súng Kalashnikov.
“Nhiều binh sĩ có súng trường không phù hợp để chiến đấu”, người ủng hộ chiến tranh Nga và blogger Vladimir Grubnik viết trên kênh Telegram của mình.
“Một người lính bộ binh phải làm gì ở tiền tuyến nếu chỉ có một khẩu súng trường hỏng, không có hộp sơ cứu, xẻng đào hào là một bí ẩn lớn!”

Yevgeny Prigozhin, cố thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê tư nhân Nga Wagner
Grubnik - người có trụ sở tại miền đông Ukraine do Nga chiếm đóng - tuyên bố khi các chỉ huy phát hiện ra rằng một số khẩu súng "bị hỏng hoàn toàn", họ nói rằng "không thể" thay thế chúng.
"Súng trường đã được giao cho người đó, và bộ máy quan liêu quân sự hà khắc không thể làm gì được."
Các cựu tù nhân cũng mô tả cái giá đắt mà đồng đội của họ phải trả.
Sergei nói trên một diễn đàn trực tuyến dành cho các chiến binh Storm và người thân của họ, nơi chia sẻ thông tin: “Nếu bạn đi lính vào thời điểm hiện tại, hãy sẵn sàng chết đi, anh bạn”.
Anh ta tự nhận là một cựu tù nhân đã chiến đấu trong đơn vị Storm kể từ tháng 10.
Một thành viên khác của diễn đàn cho biết anh đã gia nhập trung đội Storm gồm 100 binh sĩ cách đây 5 tháng và hiện là một trong số 38 người còn sống.
"Mỗi nhiệm vụ chiến đấu giống như được sinh ra một lần nữa."

Nguồn: https://www.bbc.com/news/world-68819853
submitted by Dry-Wish-100 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.10 01:29 ANHPOLY ANH MỸ THỪA NHẬN SAI LẦM KHI PHONG TOẢ CHỐNG DỊCH TRONG KHI VIỆT NAM THÌ SÁNG SUỐT VÀ NGẠO NGHỄ

ANH MỸ THỪA NHẬN SAI LẦM KHI PHONG TOẢ CHỐNG DỊCH TRONG KHI VIỆT NAM THÌ SÁNG SUỐT VÀ NGẠO NGHỄ
"Theo tạp chí National Review, khi đại dịch COVID-19 bùng nổ, lệnh phong tỏa được áp dụng hầu như trên toàn thế giới, ngoại trừ Thụy Điển và một vài nước. Đáng lẽ trách nhiệm chính của hệ thống y tế công cộng trong đại dịch là giữ cho mọi người bình tĩnh và duy trì hoạt động xã hội. Nhưng các quan chức y tế công cộng đã làm điều ngược lại.
Sự hoảng loạn mà các quan chức y tế công cộng tạo ra đã dẫn đến hàng trăm nghìn ca tử vong không phải do COVID-19, vì không được điều trị kịp thời. Động thái này còn gây ra những tổn hại lớn về kinh tế và xã hội, và tệ nhất là một thảm họa chưa từng có trong giáo dục.
Tháng trước, Thủ tướng Anh Rishi Sunak cũng đã đưa ra chứng cứ tương tự từ cuộc điều tra độc lập về công cuộc chống COVID-19 ở Anh. Cuộc điều tra đã đưa ra bức tranh" rất ảm đạm" khi nước Anh rơi vào tình trạng phong tỏa khi làm theo Mỹ.
Trong thời kỳ COVID-19, ông Sunak đứng đầu Bộ Tài chính Anh. Ông cho rằng Anh đã làm rất kém trong việc thảo luận minh bạch về chi phí và lợi ích, cũng như sự xói mòn của cơ cấu xã hội do lệnh phong tỏa gây ra: “Nhiều tác động trong số này không được cảm nhận ngay lập tức. Chúng dần được cảm nhận theo thời gian”. Các báo cáo nghiên cứu của Học viện Hoàng gia London và Đại học Manchester gợi lên nhận định: “Tác hại của lệnh phong tỏa ở Anh lớn hơn gấp 5 lần lợi ích thu được”.
Một cái giá phải trả khác của việc phong tỏa là sự gia tăng tâm trạng hoài nghi đối với chính phủ. Helen MacNamara, quan chức cấp cao trong nội các Anh thời kỳ đại dịch, chỉ trích việc phụ thuộc quá nhiều vào lời khuyên của các nhà khoa học. Bà nói các chính trị gia mà bà làm việc đều coi lời khuyên của các nhà khoa học là “lời của Chúa”.
Chính vì thế, việc mổ xẻ các chính sách COVID-19 ở hầu hết các quốc gia hiện nay chủ yếu tập trung vào việc chôn vùi những sai lầm của chính phủ và né tránh mọi trách nhiệm giải trình, tạp chí National Review kết luận bài báo của mình."
submitted by ANHPOLY to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.09 18:17 Awkward-Ring6609 Steam bị gạt khỏi Việt Nam là do bàn tay của đám Trung Cộng ?

2 ngày trước, mạng xã hội xôn xao việc Steam bị cấm ở Việt Nam trên nền tảng destok, mobile và cả web. Steam được coi là nền tảng phân phối cả Game online lẫn offline lớn nhất trên thế giới

Steam rất nhiều tiện ích. Tính năng cộng đồng giúp tụi bây trao đổi, chia sẻ với kết bạn với những người cùng sở thích chơi 1 game (fan art, video, livestream,…). Tụi bây làm giải trí về Game mà ko có fame hoàn toàn có thể chia sẻ thẳng lên Steam và gắn tên Game vô là sẽ buff fame từ cộng đồng đó. Tính năng review sản phẩm giúp tụi bây biết sản phẩm nào hay và dở trc khi xuống tiền. Tag Game giúp dễ tìm kiếm Game. Nếu muốn kiếm thêm thu nhập trên Steam thì có thể bán các sticker farm được khi chơi Game và hòm CS2 với hình thức đấu giá trên Steam. Tính năng refund với điều kiện mua Game và để đấy ko quá 14 ngày kèm chơi Game ko quá 2 tiếng. Mất acc do bị hack hay bấm link lạ ? Đừng lo mail Steam phát, tụi bây mất nửa đến 1 ngày là acc về đến tay.

Việc Steam bị cấm ở Việt Nam khiến nhiều Game thủ nóng giận (trong đó có tao). Họ đồng loạt vào trang cá nhân của VTC để lăng mạ, chửi bới. Nguyên nhân là VTC là đối tác của Steam trong việc làm trung gian thanh toán cho Steam. VTC sẽ trích 10% số tiền thanh toán để làm lợi nhuận và đóng thuế. Trc khi Steam bị cấm thì vài tuần trước đã có bài báo đăng lên đấu tố Steam phát hành 100 000 game lậu ở Việt Nam. Dư luận chia ra 2 chiều:

- Phe Game thủ: VTC đòi ăn dày hơn nên đi mách “triều đình” để ban, “triều đình” đòi tận thu nên ép Steam

- Phe bò đỏ: không đóng thuế thì bị cấm. Kêu ca gì Nhưng có là phe nào đi nữa thì vừa tối nay, khi đang lướt fb thì tao vô tình thấy được thông tin rò rỉ từ nội bộ VNG trong group của Dũng CT.

Tin đồn cho thấy VNG với Epic Games đang hợp tác với nhau
Vâng Epic Games hợp tác với VNG. Vì ngoài Steam ra thì chỉ có Epic Games là cạnh tranh được với Steam. Các ứng dụng như Battle.net, XBox pass, ubisoft,… chưa có được thị phần ở thị trg Việt Nam. Lý do Epic Games có được là do liên tục “tặng” Game thủ Games. Ở Việt Nam mà thấy GTA5 mà đc free thì chả bú vội. Như vậy VTC bản chất là bình phong, đánh lạc hướng dư luận để cho VNG dễ bề hợp tác với Epic Games. Epic Games thì vớ được trái thơm do đối thủ cạnh tranh của mình bị gạt ra khỏi Việt Nam. VNG thì lại ăn được tiền từ phi vụ này. Cả tao lẫn nhiều ae trong sub đều đã bị dắt mũi. Tao sốc từ thứ 3 đến giờ thứ 5 lại sốc nữa.

Vì Epic Games là Công ty Con của Tencent, Big tech của Trung Cộng. Tencent sở hữu hơn 40% cổ phần của Epic Games từ năm 2012 khiến cho nhiều trụ cột rời bỏ Epic Games. Điều đó đồng nghĩa Epic Games hoàn toàn sở hữu bởi Tencent (đm Tim). Như vậy, thị trường Game Việt Nam sẽ trực tiếp hoặc gián tiếp có bàn tay của Trung Cộng. Để tao liệt kê:
- Game Moba:
+ Liên minh huyền thoại được phát triển bởi Riot và trước đây được phát hành bởi Garena giờ Riot phát hành thẳng. Riot chính thức là công ty con của Tencent từ năm 2011 khi Tencent chi 400 triệu đô mua 93% cổ phần
+ Liên Quân Mobile: Bản gốc là Vương Giả Vinh Diệu phát hành bên nội địa Trung, Liên Quân là bản quốc tế được Garena phát hành ở thị trg ĐNA và Đài Loan. Ở thị trg phg Tây thì Tencent phát hành thẳng

- Game fps: Valorant sẽ thay thế khi Steam bị cấm khiến con dân khó khăn trong việc mua bán trao đổi vật phẩm CS2. Valorant cũng của Riot

- Game Battle Royal: PUBG Mobile được phát triển bởi Tencent và phát hành ở Việt Nam bởi VNG. Free fire phát triển và phát hành ở Việt Nam bởi Garena

- Game bóng đá: Fifa của EA và phát hành ở Việt Nam là Garena

- Game đua xe: Zingspeed Mobile của Tencent và phát hành bởi VNG.

- Game cho tụi wibu: Genshin Impact và Honkai Star Rail của Hoyoverse. Trụ sở chính của Hoyoverse ở Thượng Hải. Trước Hoyo cũng suýt bị Tencent thấu tóm khi Genshin bắt đầu thành công. Nhưng khi Hoyo chính thức trở thành công ty tỷ đô và đầu tư vô mảng metaverse thì chính thức cạnh tranh thẳng mặt Tencent. Game Hoyo có sức ảnh hưởng tại Việt Nam rất lớn. Đi fes anime 10 mét vuông hết 9 10 đứa cos char Genshin hay HSR. Các cửa hàng bán điện thoại sử dụng Game Hoyo để quảng bá

*Note: Garena là công ty con của Sea Ltd. Chủ tịch Sea Ltd kiêm đồng sáng lập Garena là Lý Tiểu Đông. Ông từng học tập và sinh sống ở Thượng Hải. Thế nên Ấn Độ cấm Free Fire khi xung đột biên giới Trung-Ấn nổ ra mặc cho việc Sea Ltd được thành lập ở Singapore.

- Giờ thêm Epic Games kết hợp VNG phát hành các Game Offline bom tấn như Outlast, RDR, GTA,… kèm các Game indie. Đối thủ cạnh tranh lớn nhất thì đã bị gạt. Có ai cản bước VNG và Epic Games trong thương vụ hợp tác này đâu Epic Games chả bằng 1 cọng lông của Steam. Thứ duy nhất khiến Epic Games duy trì sức sống là Fortnite và Unreal Engine. Steam thì phân phối toàn cầu và rộng hơn cả Epic, thậm chí Valve còn đã tự phát triển chính công nghệ Switch (steamDeck) và hệ thống VR của riêng. Epic Games Store qua 3 năm vẫn như nồi cám heo, không tính năng cộng đồng, không review, không bảo mật hai lớp, stores nhìn như vẫn còn ở thời beta, không tính năng tự chỉnh sửa profile, không có những avatar khung và background chất lg như Steam. Epic tao chỉ lên nhận Game Free chứ không thèm xài. Giờ Epic co op với VNG thì sắp tới nhiều Game trên Epic phát hành ở Việt Nam sẽ bị kiểm duyệt

Nói đến đây, tụi bây hiểu rồi, thị trg Game Việt Nam (tao chưa thể khẳng định chính thức) đã bị độc quyền bởi Trung Cộng. Đi đầu là 3 tk Tencent, Garena và Hoyoverse. Nghĩ tới viễn cảnh Steam hợp tác với Garena ý há. Mơ đi, Gà béo bt mình phải làm gì. Sắp đến thời kỳ bị giới hạn giờ chơi và bắt sử dụng căn cước để chơi Game rồi đó
submitted by Awkward-Ring6609 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.08 23:26 ProcedureWild1170 Học giả Nguyễn Hiến Lê nhận định về tình hình Vn sau năm 1975 và giải ảo nạn pbvm

năm nay (1980) có thể nói 90% người miền Nam hay hơn nữa, muốn tách khỏi miền Bắc.
Có nhiều nguyên nhân.
Nguyên nhân chính theo tôi là người miền Bắc vơ đũa cả nắm, coi người Nam là “ngụy” hết, trụy lạc, bị nhiễm độc nặng của Mĩ. Ngay hạng trí thức miền Bắc như ông Đào Duy Anh cũng có thành kiến rằng dân Sài gòn hư hỏng quá rồi Họ chỉ nhìn bề ngoài, chỉ thấy một số thanh niên híp pi, lêu bêu ở ngoài đường; tôi phải giảng cho họ hiểu rằng đó chỉ là thiểu số, chứ đại đa số người trong này ghét Mĩ, ghét văn minh Mĩ, có thể nói gia đình nào cũng có người có cảm tình với kháng chỉến, giúp kháng chiến cách này hay cách khác, nếu không vậy thì làm sao kháng chiến thành công được. Chỉ nội một việc biết người nào đó là kháng chiến mà không tố cáo cũng đủ có công với kháng chiến, chớ đừng nói là còn che chở, giúp tlên bạc, tiếp tay cho nữa. Chỉ trừ một số phản quốc, theo Mĩ, Thiệu triệt để vì quyền lợi, còn thì không có gia đình nào trong Nam là ngụy cả. Một số người yêu nước, có tư cách, mới đầu gia nhập kháng chiến, sau vì lập trường chính trị, phải rời hàng ngũ, về thành, mà không ưa Pháp, Mĩ, hạng đó không nên coi người ta là ngụy. Bọn thanh niên hư hỏng chỉ ở Sài gòn mới có nhiều, mà tỉ số không cao so với những thanh niên đứng đắn.
Người Bắc coi người Nam là ngụy, đối xử với người Nam như thực dân da trắng đối với dân “bản xứ”, tự cao tự đại, tự cho rằng về điểm nào cũng giỏi hơn người Nam, đã thắng được Mĩ thì cái gì cũng làm được. Chỉ cho họ chỗ sai lầm trong công việc thì họ bịt miệng người ta bằng câu: “Tôi là kháng chiến, anh là ngụy thì tôi mới có lí, anh đừng nói nữa”.
Chẳng bao lâu người Nam thấy đa số những kẻ tự xưng là kháng chiến, cách mạng đó, được Hồ chủ tịch dạy dỗ trong mấy chục năm đó, chẳng những dốt về văn hóa, kĩ thuật – điều này không có gì đáng chê, vì chiến tranh, họ không được học – thèm khát hưởng lạc, ăn cắp, hối lộ, nói xấu lẫn nhau, chài bẩy nhau… Từ đó người Nam chẳng những có tâm trạng khinh kháng chiến mà còn tự hào mình là ngụy nữa, vì ngụy có tư cách hơn kháng chiến. Và người ta đâm ra thất vọng khi thấy chân diện mục của một số anh em cách mạng đó, thấy vài nét của xã hội miền Bắc: bạn bè, hàng xóm tố cáo lẫn nhau, con cái không dám nhận cha mẹ, học trò cấp II đêm tới đón đường cô giáo để bóp vú…
Thì ra: “Nhìn xa ngỡ tượng tô vàng… “
Ngay giữa các đồng chí cũng không có tinh thần đoàn kết: địa phương nào chỉ làm lợi cho địa phương đó, không nghĩ tới quốc gia; cơ quan nào cũng chỉ làm lợi cho cơ quan mình mà không giúp đỡ cho cơ quan bạn; ai nấy chỉ lo cho bản thân mình thôi mà không nghĩ tới đoàn thể. Một ông bạn tôi ở Hà nội vào Sài gòn để đòi số tiền vài cơ quan khác thiếu của cơ quan ông. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Đâu phải là xí nghiệp tư mà giữ tiền lại để làm lợi cho mình. Đều là của công hết mà. hễ thu được tiền thì tự nhiên họ trả lại cho cơ quan anh, sao phải vào tận đây để đòi?” Anh bạn ấy đáp: “Nếu họ nghĩ như anh thì còn nói gì?”.
Trong mỗi cơ quan ở Sài gòn cũng có sự chia rẽ. Cùng là công nhân viên cả, mà bọn ở Bắc vô không ưa bọn Liên khu 5; hai hạng đó đều khinh bọn ở bưng trong Nam về; bọn này lại không chơi với bọn trước kia tập kết ra Bắc, nay trở vô Nam; bọn “nằm vùng” cũng không ưa bọn tập kết về đó; bị khinh nhất là bọn ngụy được tạm dùng lại, mà bọn này thạo việc hơn hết. Chỉnh vì thiếu đoàn kết cho nên trong cuộc hội họp nào người ta cũng hô hào “Đoàn kết, đại đoàn kết”. Còn ở trong phòng họp thì ai cũng hoan hô tinh thần đoàn kết, ra khỏi phòng rồi thì hết đoàn kết. Người ta chỉ đoàn kết với nhau vì quyền lợi thôi; đo đó mà có tinh thần bè phái, gia đình trị, và ở Bắc có câu này: Nhất thân, nhì thế, tam quyền, tứ chế.
Hễ thân với nhau thì giúp đỡ nhau, công việc gì cũng dễ dàng, chứ cứ áp dụng đúng qui chế thì khó khăn nhất, chậm trễ nhất; người ta lè phè, tà tà, không làm cho mình đâu, nhắc nhở hoài chỉ làm cho người ta thêm ghét. Cờn đâu là tinh thần tập thể nữa?
Trong một xã hội như vậy, con người dễ mất hết nhân phẩm, hóa ra đê tiện, tham lam, bất lương, nói láo, không còn tình người gì cả.
Năm 1975 đa số các cán bộ, công nhân viên ở Bắc vào thăm gia đình, họ hàng ở trong Nam, còn giữ chút thể diện “cách mạng”, bà con trong này tặng họ gì thì họ nhận, chứ không đòi; về sau họ không giữ kẽ nữa, tặng họ một thì họ xin hai, không tặng họ cũng đòi, khiến một ông bạn tôi bực mình, nhất định đóng cửa không tiếp một người bà con, bạn bè nào ở Bắc vào nữa.
Gởi họ mang ra giùm một cuốn sách tặng một người ở Hà nội, họ giữ lại 5-6 tháng, vợ chồng con cái, bạn bè coi cho hết lượt, sách nhàu rồi, họ mới đem lại cho người nhận sách; có khi họ lấy luôn, nhắc họ, họ bảo thất lạc, để kiếm. Mà ba người nhận được sách thì chỉ có một người cảm ơn tôi.
Một nhà văn đất Bắc làm cho một tờ báo nọ nhờ một nhà văn trong Nam viết bài, hứa sẽ trả bao nhiêu đó. Viết rồi đưa họ, họ đăng, nhưng kí tên của họ rồi đưa cho nhà văn trong Nam nửa số tiền nhuận bút thôi, còn họ giữ lại một nửa. Vừa ăn cắp văn, vừa ăn chặn tiền. Chưa bao giờ miền Nam có bọn cầm bút bẩn thỉu như vậy. Một bạn học giả của tôi ở Bắc khuyên tôi đừng giao bản thảo của tôi cho ai hết, không tin ai được cả, họ sẽ đạo văn.
Thời Pháp thuộc, không bao giờ nhân viên bưu chính ăn cắp đồ trong các bưu kiện. Thời Nguyễn văn Thiệu thỉnh thoảng có một vụ ăn cắp nhưng nhỏ thôi. Từ bốn năm nay ở khắp miền Nam, cứ 10 bưu kiện ở ngoại quốc gởi về thì có 6-7 bưu kiện bị ăn cắp hoặc đánh tráo vài ba món, thường là dược liệu và vải. Kêu nài thì nhân viên bưu chính bảo: “Không nhận thì thôi; có muốn khiếu nại thì cứ làm đơn đi”. Không ai buồn khiếu nại cả vì cả năm chưa có kết quả, mà nếu có thì số bồi thường không bõ. Cho nên chúng tha hồ ăn cắp, ăn cướp một cách trắng trợn. Trắng trợn nhất là chúng lấy trộm tất cả bưu kiện trong một kho, như ở Long xuyên năm 1981; nếu là kho lớn thì chúng đốt kho như ở Tân sơn nhất hai năm trước.
Nhơ nhớp nhất là vụ một cán bộ nọ vào hàng phó giám đốc, mưu mô với vợ, làm bộ tổ chức vượt biên cho vợ chồng con cái một đứa cháu ruột, bác sĩ ở Sài gòn, nhận mấy chục lượng vàng của cháu (và sáu chục lượng vàng của gia đình bên vợ đứa cháu đó nữa vì họ cũng muốn vượt biên), rồi lừa gạt người ta, tố cáo với công an bắt hết cả nhóm trên mười người khi họ ra Vũng tàu chờ ghe đưa ra khơi.
(trích hồi ký Nguyễn Hiến Lê nhà xuất bản văn nghệ)
sơ lược về tác giả: Nguyễn Hiến Lê (ngày 8 tháng 1 năm 1912 – ngày 22 tháng 12 năm 1984) là học giả, nhà văn, dịch giả, nhà ngôn ngữ học, nhà giáo dục và hoạt động văn hóa độc lập Việt Nam, có 120 tác phẩm sáng tác, biên soạn và dịch thuật thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau như giáo dục, văn học, ngữ học, triết học, lịch sử, du ký, gương danh nhân, chính trị, kinh tế, v.v. Có lẽ tác phẩm nổi tiếng nhất được nhiều thế hệ đọc giả đón đọc nhiều nhất phải kể đến quyển Đắc Nhân Tâm
submitted by ProcedureWild1170 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.08 13:22 chrome354 Bao che cho cái chế độ rác rưởi này bằng một câu hát nhảm.

Đôi lời suy nghĩ về câu của bài hát KVTT, vì quá lười bận để viết có ný nuận nên hãy coi như là một bài tâm sự.
Mỗi khi có dịp đất nước có sự kiện gì chấn động như tham nhũng, vật phẩm tăng, xăng tăng,..Có người lạc quan vì đất nước vẫn đang phát triển, vừa trải qua chiến tranh không lâu. Người thì lại bi quan vì một VN thối nát. Nhưng có một loại người rác rưởi tới mức dùng một câu nói của tổng thống Mỹ John F. Kennedy để chỉ trích những người chê trách đất nước vì không cung cấp được một môi trường sống tốt cho họ
Ask not what your country can do for you - ask what you can do for your country
Phần lớn mọi người biết câu này qua bài hát Khát Vọng Tuổi Trẻ. Nhưng trong quá khứ nó cũng được dùng bởi HCM vào ngày 19 tháng 1, 1955. Nội dung thì cũng tương tự.
Câu này nó lại vừa đúng vừa sai. Nó đúng khi chỉ trích những kẻ chỉ biết ăn bám phúc lợi nhà nước mà không chịu làm việc. Điều này chỉ diễn ra ở những nước có phúc lợi xã hội tốt. Còn ở VN là viển vong.
Cái tổ quốc này nó đã gắn liền với cái CNXH và đảng CS từ trong tư tưởng rất lâu rồi. Từ giáo dục đến tuyên truyền. Không hiếm thấy những thằng nó đã dùng câu này để công kích khi có người nói tới chính quyền.
Nó cho thấy được cái tư duy đọc hiểu còn quá kém ở VN. Rất dể bị dắt mủi bởi 1 2 câu hát. Không phân biệt giữa chính quyền và tổ quốc. Rất buồn khi thấy nhiều người bao che cho chính quyền bằng cái câu hất này. Nó như kiểu một cách phải mang ơn vậy
submitted by chrome354 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.08 06:46 catGoose2412 Có nên học MBA không?

Chào mọi người, mình đang có ý định học chương trình MBA 2 năm, tuy nhiên cũng còn phân vân nên muốn xin ý kiến của mọi người.
Hiện tại mình 25t, đang làm trong ngành tech với vai trò Product Designer và có ý định chuyển sang Business Analytics (phân tích nghiệp vụ). Trước đây mình học ngành Quan hệ quốc tế ở USSH, sau đó học thêm bằng cao đẳng về thiết kế rồi từ đó đi làm luôn. Sau khi làm một thời gian, hiện tại mình có ý định vừa học MBA vừa làm. Trước đây mình không có bằng đại học về khối ngành kinh tế nên muốn học MBA để bổ sung kiến thức, kiếm mối quan hệ chất lượng, cũng như hy vọng tăng tính cạnh tranh cho CV của mình trong ngành tech. Ngoài ra mình có dự định làm một thời gian tích đủ vốn thì muốn kinh doanh riêng, nên cũng muốn học MBA để tích luỹ kinh nghiệm kinh doanh.
Mình chia sẻ về gia cảnh mình một chút. Gia đình mình có mẹ vs mình, mẹ 74t đã về hưu, điều kiện bình thường, mẹ mình kinh doanh bđs nên tháng lên tháng xuống, có đất có nhà. Mẹ không có ý định hỗ trợ mình nên nếu học thì mỗi tháng mình trả góp 10tr trong 2 năm. Mình làm 2 job mỗi tháng, thu nhập ~ 18ttháng. Mẹ mình ngăn cản, nói mình nên tích luỹ tiền để có thể lập gia đình/phòng thân trong tương lai.
Vậy thì theo mọi người mình có nên học MBA không ạ? Liệu mình học vậy thì có được coi là ích kỷ như lời mẹ mình nói không?
submitted by catGoose2412 to vozforums [link] [comments]


2024.05.08 06:11 Bocchi981 Steam: Nạn nhân của "Quản không được thì cấm"?

Tối hôm qua, động thái cấm steam của chính quyền Việt Nam đã gây xôn xao dư luận trên cộng đồng mạng Việt Nam.
https://preview.redd.it/5zabs5pcm4zc1.png?width=752&format=png&auto=webp&s=312aae9edc9a9539afa7cabadaace843d614f0df
Một loại các trang fanpage, group, trang cá nhân của các game thủ đã chỉ trích hành động này, coi VTC là tội đồ dẫn đến việc Steam bị cấm ở thị trường Việt Nam.
Nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao họ làm thế?
Cần thêm thời gian để làm rõ nghi vấn, tôi chỉ nói về tác động của quyết định này đối với chúng ta trong tương lai.
Những ngày cuối tháng tháng 4, báo Vietnnamenet đã đăng một bài viết chỉ trích về việc Valve phát hành những game trái phép ở VN, có thể đây là một trong những lý do khiến đi đến hành động này.
https://preview.redd.it/crxbx50fm4zc1.png?width=961&format=png&auto=webp&s=95923acebe13c6d6cd45644457d1b96bf8be3c71
Nhưng ngoài ra còn một lý do khác chính là cổng VTC Pay đóng thuế 10% VAT không được cộng đồng game thủ ưa chuộng, dẫn đến có sự tác động ngầm của những công ty game đang phát hành ở VN như VNG, VTC đang làm.
Nếu nhà nước bắt được Valve phải đóng thêm thuế thì chỉ có lợi cho họ - thu thêm nguồn thuế đang thiếu hụt trong giai đoạn suy thoái kinh tế này nhưng những người chịu ảnh hưởng nặng nhất vẫn là người dùng cuối (end user).
https://preview.redd.it/idmzdmikm4zc1.png?width=887&format=png&auto=webp&s=8dac66ca408a5748ca4c225e32b2d27e2040b1a5
Theo tôi việc cấm Steam này chỉ là biện pháp tạm thời nhằm nắn gân Valve và có mục đích định hướng dư luận như những ngày vừa qua đã có những vụ lùm xùm như clip sex 3 mẹ con, vụ mèo con, vụ diễu hành nhằm đánh lạc hướng chúng ta khỏi một thứ gì đó rất bất thường mà tôi chưa thể kết luận.
Hành động này của họ làm ảnh hưởng như sau:
Thứ nhất, là bị bóp nguồn cung game ở thị trường Việt Nam: sẽ có một lượng lớn game trung quốc được VTC, VNG nhập khẩu vào làm giới game thủ bất mãn tột độ vì chất lượng quá kém, quá nhiều chương trình hút máu mà không đem lại thành quả tương xứng.
Trong khi lượng game quốc tế đồ sộ hơn , chất lượng tốt lại có giá thành cạnh tranh được Valve hỗ trợ chính sách region lại không dễ tiếp cận, nếu dùng VPN để mua game có thể dẫn đến bị khóa acc
Thứ hai, lượng nhu cầu mua máy tính chơi game sẽ sụp giảm
Theo dự báo của Mordor Intelligence, thị trường PC gaming Việt Nam sẽ đạt giá trị 422 triệu USD vào năm 2026 với tốc độ tăng trưởng kép hàng năm (CAGR) là 8,4% trong giai đoạn 2021-2026.
https://vietnambiz.vn/thi-truong-game-dong-nam-a-du-bao-tang-truong-kep-85nam-giai-doan-2023-2028-game-mobile-la-dong-luc-phat-trien-tren-toan-khu-vuc-202351115539536.htm
https://vtv.vn/cong-nghe/thi-truong-game-viet-nam-so-huu-nhieu-tiem-nang-can-duoc-khai-pha-20240312104519037.htm
Nhiều đối tượng khách hàng vốn là người trẻ mua laptop, PC chủ yếu để phục vụ cho nhu cầu chơi game. Điều này tạo doanh thu cho các doanh nghiệp, thúc đẩy kinh tế phát triển.
Nếu việc cấm steam này tiếp tục sẽ khiến thị trường máy tính lao dốc, hàng loạt doanh nghiệp phải cắt giảm nhân sự, làn sóng thất nghiệp còn làm nền kinh tế tồi tệ hơn. Đối với khách hàng khi không còn lựa chọn khác, họ sẽ cất tiền vào nơi trú ẩn, dẫn đến tiền và hàng hóa không được lưu thông càng làm trầm trọng hơn suy thoái kinh tế
Thứ ba, làn sóng bất mãn của giới game thủ gia tăng
https://vtcnews.vn/nghi-an-ban-do-o-giai-esports-lon-nhat-viet-nam-32-tuyen-thu-bi-cam-thi-dau-ar856433.html
Từ năm ngoái một loạt bê bối bán độ đã làm sự bất mãn của giới game thủ vn gia tăng. Nhưng trước nay họ chỉ quan tâm đến việc chơi game và giải trí, có thể lâu lâu lên xem đài VTV thì nay mất đi nhu cầu giải trí chính đáng từ thành quả lao động có thể khiến họ mất niềm tin vào chính quyền, nhìn ra được sự thật xã hội đang ngày càng tồi tệ hơn.
Thứ tư, tạo cơ hội cho hàng loạt chính sách kiểm duyệt game như trung quốc đang làm
https://preview.redd.it/3tjzpgnbn4zc1.png?width=1119&format=png&auto=webp&s=56a66a0d2cc41bc43b31cc9e29be35eb7e7b3ec5
Như mọi chính sách của VN từ trước đến nay đều đi sau Trung Quốc, có lẽ sắp tới họ sẽ ban hành những đạo luật thắt chặt độ tuổi chơi game dưới 18 tuổi, giới hạn số giờ chơi, hạn chế cả các phương thức nạp tiền Pay-In App
Và cuối cùng là cộng đồng steamer bị thất thu dẫn đến nhà nước mất đi tiền thuế mà những steamer nổi tiếng ở VN đang góp phần tạo ra ảnh hưởng trên mạng xã hội.
Việt Nam nằm trong 30 thị trường lớn nhất của Valve dựa trên một số nguồn dữ liệu uy tín như Statista, Newzoo và SimilarWeb, nên họ sẽ không dễ dàng bỏ qua thị trường béo bở này.
https://preview.redd.it/wiwdj4fon4zc1.png?width=1252&format=png&auto=webp&s=1b752e72ef481ff2aa6d29745401dae312457b1d
Chúng ta có thể đưa ra một số ước tính dựa trên doanh thu và lợi nhuận được báo cáo của Steam:
Theo báo cáo của Statista, thị trường game PC Việt Nam dự kiến đạt 721 triệu USD vào năm 2023 và 1 tỷ USD vào năm 2027. Điều này dẫn đến lượng người dùng Steam tại Việt Nam gia tăng đáng kể, góp phần thúc đẩy doanh thu và sự phát triển của nền tảng.
Vậy nên việc cấm steam này càng gây bất lợi cho chính quyền, tôi không rõ là họ có suy nghĩ thấu đáo trước khi dẫn đến quyết định này hay không?

submitted by Bocchi981 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.07 16:47 VietBoyAdelaide Bí kíp đu càng số 1: Cách đu càng qua tư bản dễ nhất hiện nay (tốn tầm 10 triệu)

Hello anh em, sau hơn 1 năm sinh sống ở bên tư bản (cụ thể là Úc Đại Lợi), mình thấy nhiều anh em trong đây cũng muốn thoát ra khỏi xứ thiên đường để đu càng qua tư bản giãy chết làm culi, công dân hạng 2 nên hôm nay mình xin chia sẻ cách mà mình và hàng ngàn công dân Việt Nam khác đã thành công đặt chân lên Úc Đại Lợi này. Visa này có tên là Working Holiday Visa - subclass 462.
  1. Điều kiện:
Đến đây là anh em thấy dễ như trong mơ rồi đúng không, có khi còn chửi thầm thằng OP lùa gà, làm đéo gì qua tư bản dễ như này. Nhưng giờ mới đến phần khó khăn khi xin visa đây.
2) Khó khăn:
Nhưng nếu anh em mà đã vượt qua hết nhưng khó khăn và đặt chân đến Úc rồi thì một chân trời mới sẽ mở ra với chúng ta.
3) Tổng quan về xứ giãy chết Úc Đại Lợi:
Chia sẻ số 1 của mình đến đây thôi, nếu anh em ủng hộ thì mình sẽ post những chia sẻ tiếp theo cực kỳ chi tiết hơn về các cách nộp visa và chuẩn bị hồ sơ, các mẹo tìm việc khi qua Úc.
Cảm ơn anh em đã đọc post của mình.
Tuyển tập bí kíp đu càng Úc Đại lợi rẻ nhất hiện tại:
Phần 1
Phần 2
submitted by VietBoyAdelaide to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.07 04:31 ProcedureWild1170 8 keo và những chuyện tình ướt át 🚫 cấm 🚫 18

Sau khi hiệp định Genève được ký ngày 20-7-1954, đất nước chia hai, hòa bình tái lập, Hồ Chí Minh về Hà Nội làm chủ tịch nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (Bắc Việt). Ban bảo vệ sức khỏe trung ương, chuyên trách sức khỏe các nhân vật cao cấp, đã tuyển 1 phụ nữ thuộc “gia đình cách mạng” (16) tên là Nông Thị Xuân, người làng Hà Mạ, xã Hồng Việt, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng, thuộc sắc tộc Nùng. Cô Xuân được đưa về Hà Nội sống với ông Hồ năm 1955. Lúc đó, ông Hồ đã khoảng 65 tuổi, còn cô Xuân 22 tuổị Sau vài tháng có thêm một em gái của cô Xuân tên là Vàng, và một em gái con cậu ruột là Nguyệt cũng được đưa theọ Cả ba được sắp đặt sinh sống trong ngôi nhà số 66 phố Hàng Bông Thợ Nhuộm, gần đường Quang Trung, Hà Nộị Thông thường, để giữ bí mật về mối quan hệ giữa Nông Thị Xuân và Hồ Chí Minh, chính bộ trưởng bộ Công an của chính phủ Hà Nội là Trần Quốc Hoàn đưa cô Xuân vào gặp ông Hồ, rồi sau đó chở về. Bà Xuân rất được ông Hồ ưa thích, và có với ông Hồ một con trai năm 1956, đặt tên là Nguyễn Tất Trung, nhưng trước sau ông Hồ vẫn không cho bà Xuân vào ở phủ chủ tịch với ông, và không làm lễ cướị.
Thế rồi bỗng nhiên “vào một buổi sáng mùa xuân năm 1957, người ta thấy có xác một người đàn bà bị xe ô tô đụng chết ở dốc Cổ Ngư lên Chèm [Hà Nội]. Xác chết được đưa vào bệnh viện Việt Đức, được nhận dạng, đó chính là cô Xuân. Nhưng xác không được mổ theo thường lệ, mà bị chôn cất vội vã, theo lệnh của Trần Quốc Hoàn…”
Theo tác giả Nguyễn Minh Cần, lúc xảy ra vụ án ông là Phó chủ tịch Uỷ ban Nhân dân thành phố Hà Nội (tức Phó thị trưởng), thì Trần Quốc Hoàn, bộ trưởng bộ Công An chính phủ Hà Nội, nhiều lần đến nhà bà Xuân để hãm hiếp bà từ ngày 6-2-1957, và cuối cùng đã giết bà Xuân ngày 11-2-1957 bằng cách đánh búa vào đỉnh đầu (theo khám nghiệm của bác sĩ), rồi quăng xác ở dốc Cổ Ngư. Điều nầy chứng tỏ thẩm quyền tối cao về chính trị tới Hà Nội lúc đó, hoặc Hồ Chí Minh, hoặc Bộ Chính trị trung ương đảng, hoặc cả hai bên, đã quyết định thanh toán bà Xuân khi bà nầy muốn công khai hóa mối liên hệ giữa bà với ông Hồ và đòi chính thức nhìn nhận đứa con, nên Trần Quốc Hoàn mới dám làm hỗn với bà Xuân trước khi giết. Người chứng kiến việc chị mình bị hãm hiếp và bị đem đi giết chết là cô Vàng cũng bị thủ tiêu khoảng ngày 2 hay 3-11-1957.
Ở đây, có lẽ nên mở một dấu ngoặc để tìm hiểu vì sao Trần Quốc Hoàn, ủy viên bộ Chính trị, bộ trưởng bộ Nội vụ nắm giữ ngành công an là một bộ quan trọng trong chế độ cộng sản, quyền lực đầy đủ trong tay, dư điều kiện và phương tiện để hành lạc trác táng, lại hành xử lạ lùng như vậỷ Trước hết, tuy được coi là lãnh tụ số một của chế độ công sản Hà Nội lúc bấy giờ, Hồ Chí Minh không được các lãnh tụ khác cũng như bộ hạ thực tâm kính trọng. Điều nầy được bộc lộ rõ nét trong những quan hệ riêng tư nội bộ mà dân chúng bên ngoài không được biết, ví dụ tuy bà Xuân đã từng là vợ của Hồ Chí Minh, Trần Quốc Hoàn vẫn xem thường và xài xễ cho bỏ ghét. Cũng có thể việc xài xễ nầy bắt nguồn từ quan niệm dùng người hết sức tàn bạo của cộng sản: đó là khi một người đã hết sử dụng được thì tuyệt đối không còn được chút lưu tình chút nào, và bị coi là một thứ công cụ vứt đị, Hồ Chí Minh quyết định thanh toán bà Xuân, cho Trần Quốc Hoàn muốn làm gì thì làm; hoặc Trần Quốc Hoàn biết bà Xuân sắp bị thanh toán, coi bà như một thứ đồ dùng, xài kẻo phí của trờị Ngoài ra, hành vi của Trần Quốc Hoàn còn chứng tỏ một tâm lý kiêu hãnh và tự cao, lãnh tụ số một dùng được thì “ta” cũng dùng được, “ta” có thua gì lãnh tụ đâu?
SỐ PHẬN NGUYỄN TẤT TRUNG SAU KHI BÀ XUÂN CHẾT RA SAO ?
Sau khi bà Xuân qua đời, Nguyễn Tất Trung mới một tuổi, mồ côi mẹ, được dì là cô Vàng nuôi, nhưng rồi bị bắt đem đi gởi cho Nguyễn Lương Bằng (1904-1979), bí danh Sao đỏ, một lãnh tụ cộng sản Việt Nam. Năm bé Trung năm tuổi (1961), người ta lại chuyển cho tướng Chu Văn Tấn nuôị Chu Văn Tấn cùng sắc tộc Nùng với bà Xuân, là kẻ đứng ra tổ chức đơn vị cứu quốc quân đầu tiên của cộng sản ở vùng rừng núi Việt bắc. Khi ông Hồ qua đời ngày 2-9-1969, thư ký kiêm cận vệ của ông Hồ là Vũ Kỳ nhận Trung làm con nuôi và đổi tên là Vũ Trung.
Ngoài bốn nhân vật chính trên đây, theo tác giả Thành Tín tức cựu đại tá Bùi Tín của quân đội cộng sản Hà Nội, trong cuộc đời Hồ Chí Minh còn có một vài cuộc tình nhỏ như khi còn ở Paris, ông Hồ có một người tình tên là Marie Bière, lúc sang Hoa Nam, ông Hồ yêu bà Đặng Dĩnh Siêu, vợ Chu Ân Laị. Sau đây là lời Thành Tín viết về hai “mối tình con” nầy của ông Hồ: “…Theo tài liệu ở Pháp, khi trẻ tuổi, làm thợ ảnh, ông Hồ có quan hệ với một cô đầm tên là Marie Bière nào đó…” Ở một đoạn khác, Thành Tín tiếp : “… Theo chị Sophia, có người kể với chị là ông Hồ còn có lúc yêu cả vợ ông Chu Ân Lai là bà Đặng Dĩnh Siêu, khi gặp nhau ở Hoa Nam thời trẻ ông cũng có lúc có tình cảm mặn nồng với cả chính bà Véra Vasiliévạ Chị Sophia kể rằng con gái bà Véra Vasiliéva nhớ lới rằng anh thanh niên Quốc ăn mặc rất chải chuốt, luôn mang cà vạt màu rất diện, xức cả nước hoa cực thơm…”
Sau hiệp định Genève, trước vụ cô Xuân, ban lãnh đạo đảng Cộng Sản Hà Nội có ý kiến là ông Hồ cần có vợ để điều hòa tâm sinh lý, giúp giữ gìn sức khỏe được tốt. Người ta chọn cho Hồ Chí Minh một nữ cán bộ trẻ đẹp là cô Nguyễn Thị Phương Mai, tỉnh ủy viên tỉnh ủy Thanh Hóạ Khi về Hà Nội gặp họ Hồ, cô Phương Mai đồng ý lấy ông Hồ với điều kiện là phải danh chánh ngôn thuận, nghĩa là phải làm lễ cưới công khai đàng hoàng. Ông Hồ và các cán bộ lãnh đạo đảng Cộng Sản Hà Nội cho rằng ông Hồ không lấy vợ thì có lợi cho uy tín chính trị hơn (?) nên cuối cùng việc cô Phương Mai không thành. Về sau, cô Phương Mai được đưa lên làm thứ trưởng bộ Thương binh trong chính phủ Hà Nộị. Qua các cuộc tình của Hồ Chí Minh, và nhất là qua sự kiện Nông Thị Xuân và Nguyễn Thị Phương Mai, người ta thấy rõ ông Hồ và cả đảng Cộng Sản Việt Nam muốn ông ta có cơ hội giải quyết sinh lý của một con người bình thường, nhưng không chịu công khai hóa một cách danh chánh ngôn thuận đời sống vợ chồng, nhắm tạo cho ông ta thành huyền thoại về một siêu nhân suốt đời sống cô đơn, hy sinh bản thân cho đới cuộc của đất nước.
Đó là chưa kể chính bản thân của ông Hồ là một người say mê công danh đến cùng tột, và sự say mê đó được thể hiện rõ qua việc đảng Cộng Sản đã in cả hàng chục triệu quyển sách để thần thánh hóa ông Hồ, mà ông vẫn chưa thỏa mãn. Ông ta còn lấy những bút hiệu khác để viết sách tự đề cao mình. Đó là hai quyển “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch” bút hiệu Trần Dân Tiên, và “Vừa đi đường vừa kể chuyện” bút hiệu T. Lan.
Các danh nhân trên thế giới viết hồi ký kể lại quá trình hoạt động của mình là chuyện bình thường. Trong hồi ký của họ, đôi khi họ cũng ca ngợi chính bản thân họ, nhưng vấn đề là họ tự đề tên thật và chịu trách nhiệm về những điều họ viết. Ngược lại, Hồ Chí Minh giấu mình qua những tên khác để tự ca tụng mình. Dưới tên Trần Dân Tiên, ông Hồ đã mở đầu sách Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch như sau: “Nhiều nhà văn, nhà báo Việt Nam và ngoại quốc muốn viết tiểu sử của vị Chủ tịch nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, nhưng mãi đến nay, chưa có người nào thành công. Nguyên nhân rất đơn giản: Chủ tịch Hồ Chí Minh không muốn nhắc lới thân thế của mình…” Sau đó, ông Trần Dân Tiên tức Hồ Chí Minh tự đề cao mình: “…
Một người như Hồ Chủ tịch của chúng ta, với đức khiêm tốn nhường ấy và đương lúc bề bộn biết bao nhiêu công việc, làm sao có thể kể cho tôi [?] nghe bình sinh của người được?…” (23) Trước phần kể chuyện của Trần Dân Tiên tức Hồ Chí Minh, nhà xuất bản Sự Thật đã viết lời dẫn nhập như sau: “…Trải qua một cuộc đời oanh liệt, đầy gian khổ hy sinh, vô cùng cao thượng và phong phú, Hồ Chủ Tịch đã nêu tấm gương đạo đức cách mạng vô cùng trong sáng và đẹp đẽ, quyết tâm cống hiến cả cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng của nhân dân ta và nhân dân thế giớị..”
(24) Nhà xuất bản Sự Thật là cơ quan chuyên xuất bản sách vở kinh điển của Trung ương đảng Cộng Sản, không thể không biết rõ lai lịch của quyển sách, lý lịch của người viết. Nếu nhà xuất bản Sự Thật không biết sách của ai, hoặc tác giả chỉ là một nhà báo tầm thường không tên tuổi như Trần Dân Tiên hoặc T. Lan, thì chắc chắn không bao giờ sách được nhà xuất bản Sự Thật in ra. Do đó, chắc chắn những được in trong nước, mà các sách nầy còn được nhà xuất bản Ngoại Văn dịch thành nhiều thứ tiếng khác nhau để phát hành khắp các nước trên thế giới trong suốt cuộc chiến tranh từ 1960 đến 1975. Đây không phải chỉ là ý đồ cá nhân của Hồ Chí Minh mà còn là chủ tâm của toàn đảng Cộng Sản Việt Nam nhắm suy tôn lãnh tụ, thần thánh hóa Hồ Chí Minh để đánh lừa chẳng những đồng bào Việt Nam ở trong nước, mà còn cả toàn thể dư luận thế giới trong thời gian chiến tranh trước đây.
Trở lại chuyện vợ con của ông Hồ, ông ta cũng chỉ là một con người bình thường như mọi người, có vợ có con, nhưng lúc trẻ tham vọng trở thành lãnh tụ chính trị đã thúc đẩy ông chối bỏ trách nhiệm làm chồng, làm cha, và nhất là giấu kỹ tất ca? những quan hệ tình cảm cá nhân, nhắm tự tạo cho mình hình ảnh của một lãnh tụ chính trị độc thân, trong sạch, hy sinh cá nhân để suốt đời tận tụy lo toan việc nước, nhắm lôi cuốn quần chúng đi theo đường lối cộng sản của ông ta. Huyền thoại nầy rất cần thiết để xây dựng chế độ độc tài, nên ông Hồ và các đảng viên thân tín của ông càng ra sức gia công phát huy rộng rãi huyền thoại nầy cho những toan tính của đảng Cộng Sản.
Nhưng một khi nhà lãnh tụ vong thân trong huyền thoại thì họ không còn được cuộc sống bình thường của con người, mà nhất nhất đều phải theo sự điều hành trong guồng máy của chủ nghĩa độc tàị. Do đó, khi trở thành lãnh tụ nhà nước ở Hà Nội, ông Hồ muốn quyết định bất cứ việc gì, dù có tính cách riêng tư, cũng đều có ý kiến của bộ chính trị đảng Cộng Sản, tức là nhóm lãnh đạo chóp bu của đảng Cộng Sản Hà Nội lúc bấy giờ. Vì thế mới có chuyện đảng Cộng Sản đi tìm phụ nữ cho Hồ Chí Minh thỏa mãn nhục dục, nhưng một khi các cô gái đòi chính thức hóa bằng hôn lễ công khai, thì lại thoái thác rằng “bác” không lấy vợ để lợi cho uy tín chính trị hơn. Trong chế độ cộng sản hiện nay ở Việt Nam, không phải chỉ có một trường hợp điển hình là Hồ Chí Minh, mà có thể còn nhiều khuôn mặt khác nữa…
Hiện tượng nầy cũng không phải chỉ riêng ở Việt Nam mà là một hiện tượng chung của thế giới cộng sản. Lý do chính là trong thế giới cộng sản không có cơ chế dân chủ, không có tự do ngôn luận, không có tự do báo chí từ đó không có sự chế tài đối với các lãnh tụ và các lãnh tụ vượt ra ngoài vòng dư luận, muốn làm gì thì làm, không sơ. sự phê bình của dân chúng. Điều nầy đưa đến nhiều hậu quả tai hại rộng và lâu dài cho đất nước, khiến đất nước càng ngày càng đi xuống thê thảm như tình trạng Việt Nam ngày nay.
Trong cuốn “Đèn Cù” của Trần Đĩnh, người phóng viên làm việc thân cận với “Bác” cho biết là hàng đêm, Bác vào các lán của đồng chí, ngủ với vợ của các đồng chí. Bác không ngủ với gái ngoài để tránh tiếng tăm. Có đêm Bác về lán, khập khiễng, các đồng chí bảo vệ nói: “Máy của Cụ hôm nay yếu.”
submitted by ProcedureWild1170 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.06 10:13 TaoSoBiConanBat T bí đường rồi bọn m ạ. Có còn lựa chọn nào khác tốt hơn ko? T ko muốn đi tù cộng sản.

T thật sự đã túng quẫn, bí đường, suy sụp thật rồi.
Nếu mấy m đọc thấy hơi dài dòng, lấn cấn cũng thông cảm cho t vì t ko thể nào tỉnh táo, minh mẫn trog những lúc như này dc.
T đầu 2x, t đã từng học cđ nhưng đến khi tốt nghiệp thì t ko thèm lấy bằng. Kiểu t ráng học cho xog. T đã từng làm văn phòng 1 ngày 8-10 tiếng từ t2-t7 rat race và t đã nghỉ.
Mọi thứ dường như đã ổn khi t về quê. Nhưng sau khi mẹ t có chồng khác thì bả đã thay đổi 100% thành 1 con súc vật vô trách nhiệm. Kệ mẹ t về mọi mặt trong khi bả là ng thân duy nhất của t và t cũng ko có bạn thân. Cha t thì bỏ t từ lúc t 3 tuổi mấy. Bh bả chỉ sống làm sau cho sướng thân bả thôi còn lại thì mặc kệ t nói gì làm gì, mặc kệ t ko có 1 miếng đất, chỗ ở hay t bị bệnh gì, cảm thấy ra sao,...
T phải sống chug vs lũ súc vật ở nhà ngoại t từ nhỏ. Đến nay t lớn rồi thì mọi thứ thay đổi. Cái gia đình lồn gì mà lên tới tận 10 người? Làm 1 ng trẻ như t đéo có 1 ko gian để sống, t ko chịu nổi nữa rồi.
Bây giờ mẹ t nói: "t chả là cái gì trong cái nhà này, đéo có quyền gì hết, nói t ko coi ai ra gì, t có chết cũng đéo ai quan tâm." Trong khi t ở trong cái tình huống, hoàn cảnh như này là do bả. Bả đem t về nhà ngoại rồi bán hết đất của t làm t đéo có 1 miếng đất để ở như bây giờ. Bả nói "t đẻ m ra thì m tự sống, ko đất ko nhà gì cả, đất thì t có quyền bán hết rồi lấy tiền xài, m ko có quyền gì hết". Chính bả là ng đưa t vào cái hoàn cảnh như bh. T đã muốn đấm thẳng mặt bả lúc đó nhưng kết quả là t ra đường ở, nếu t có đất thì t đã làm từ lâu. Nghĩ cũng hài, gen z thời bh sinh ra đéo có nổi 1 miếng đất, chỗ ở phải đi ở trọ 15m2 rồi làm thuê đến chết. Cứ thế những hoàn cảnh như v đc sinh ra đéo 1 ai can ngăn.
Ừ thì đúng là t xem những con súc vật trong nhà đó ko ra gì thật. 1 lũ khốn nạn thất bại tệ hại tồn tại chỉ để ảnh hưởng xấu đến ng khác. Bọn nó ko hơn gì t ngoài dc mẹ(bà ngoại t) cho lại cái nhà để ở(chỗ ở của t) => có quyền hơn t. Toàn thế hệ trc 4x gần 50t mà đéo thể làm mua dc 1 miếng đất để ở.
Bả là ng thân duy nhất của t nhưng lại ko nói chuyện vs t, ko tra lời t và ko thèm nghe t nói gì. T đã từng bị trầm cảm gần muốn tự tử hoặc giết bả nhưng t cố gắng ko làm vì ở xứ này là đi tù chung thân. Đã có đem t tức bả đến đau đầu, đau tim, khó thở, tứ ngực gần như muốn chết. Đã nhiều đêm t phải đi cấp cứu. Từ khi t về quê thì bệnh t càng ngày nặng thêm. Cao huyết áp, tim đạp mạnh, rối loạn lo âu, rối loạn lo lắng, rối loạn suy nghĩ, cơ thể suy nhược, nhanh mệt...
T đã đấu tranh tư tưởng rất rất lâu để ko phải giết người vì t cũng đã bị dồn vào đường cùng rồi. T đã từng xin bả để t có thể yên ổn sống trong 1 năm nhưng đéo, bả đéo cho t tự quyết định, bả ko cho t chỗ ở đàng hoàng thì làm sao t có thể sống, có thể học, có thời gian để có công việc khác tốt được? Chỉ ép t đi làm công nhân đường cụt. Nên t cũng đã phải từ bỏ làm PT Freelancer vì sức khỏe t đã rất tệ.
Và ko chỉ có mẹ t, t đã bị cả dòng họ trù dập, ghét bỏ t vô lí từ nhỏ cho đến tận bây giờ. T là ng đàng hoàng tử tế, nghe lời ng lớn(lúc nhỏ), chăm làm việc nhà, học từ lớp 1 - 12 đầy đủ, học cao đẳng xong tốt nghiệp, t ko hút thuốc, chơi game, tiktok, nhậu nhẹt, hút cần, đua xe, ăn cướp, phá hoại, đá gà, lừa gái, lừa đảo, nói dối, nhiều chuyện ngkhac, đánh người hay bất cứ điều gì phạm pháp hay trái với đạo đức. Thậm chí t còn giúp người nữa. T sống cũng không làm phiền hay ảnh hưởng gì đến ai. Nhưng tại sao cuộc đời t nó phải như thế này?
Thường thì những trường hợp có hoàn cảnh cha mẹ như cứt trên mxh thì hay dc khuyên ra trọ ở riêng rồi làm công nhân. Liệu có còn lựa chọn nào khác không? T muốn được khám bệnh tâm thần vs gặp chuyên gia tâm lý vì t nghi t có bệnh về tâm thần và các vấn đề tâm lí. Bây giờ t túng quẫn t muốn giết ng. Vì mẹ t đã dồn t vào đường cùng. Bả ko quan tâm t, ko cho t chỗ ở, ko cho t tiền, ko cho t cơ hội làm việc t muốn, ko giúp t 1 cái chó gì hết. Đúng kiểu nuôi t cho xong rồi đến tuổi ép t đi làm thuê đến chết. T cũng ko thể nào kể đúng, đầy đủ 100% những gì t phải sống, chịu đựng và đối mặt lên đây dc. Vì còn rất nhiều cái chó đẻ t ko thể nào kể hết dc.
Sắp tới lại đến đợt gọi nghĩa vụ. Giờ t làm gì có tiền hay có ai giúp t đi khám bệnh tâm thần hay các vde tâm lí. T ko dc chạy nvqs như những đứa đồng trang lứa khác. T định trốn đi tỉnh khác làm việc r ở trọ 15m2 nhưng h t có rất ít tiền. T thực sự gục ngã.
Nếu là bọn m thì bọn m sẽ xử lí ntn? Có phải chỉ còn lựa chọn đi làm công nhân, bảo vệ để sống? T đã lên ý định, đã bắt đầu làm dọn đất nhà sau để trồng câ trái, rau củ quả đến bán. Xong rồi làm thêm 1 việc gì đó. Vừa bớt tiền mua đồ ăn mà lại có tiền. Nhưng giờ thì t đã quá suy sụp. Trong đây có ai như t ko?
Ko chỉ riêng về vấn đề của t, mà nó là vấn đề chung của trẻ em, ng trẻ xứ này. Bị 1 lũ súc vật đẻ 1 cách vô thức ra rồi bỏ rơi, hành hạ, đối xử vô trách nhiệm. Ko 1 ai ngăn bọn này lại cả. Và theo t thấy thì những sát nhân hàng loạt hay chỉ những kẻ giết ng bth bên Mỹ khi bị bắt và điều tra thì đúng là toàn bị sinh ra trong hoàn cảnh tệ hại, thiếu cha vắng mẹ hoặc cha mẹ là 1 lũ khốn nạn, bị cả đống vấn đề tâm lí, tâm thần nên dẫn đến hình thành 1 nhân cách méo mó, vô cảm, giết ng ko gớm máu. Nhờ luật pháp nước Mỹ nên chúng ta mới biết rõ nguyên nhân tại sao họ giết người hoặc lí do tại sao ai đó chết và các loại bệnh tâm lý nguy hiểm. Ở vn thì ráng xử cho xong rồi tử hình, ghép tội giết ng, hiếp dâm,... là xong. Đéo có điều tra, tìm hiểu, nghiên cứu, phân tích tâm lý gì cả.
Ai cmt chửi t vô lí hay mấy cmt ko liên quan đến chủ đề, nội dung của post thì t xin block.
submitted by TaoSoBiConanBat to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


2024.05.05 20:10 khaisanfood1 thiết kế siêu thị mini

thiết kế siêu thị mini
Hiện nay, các siêu thị với quy mô nhỏ (siêu thị mini) ngày càng cho thấy sức cạnh tranh cao bởi sự linh hoạt về cả quy mô, vốn đầu tư cho đến sự đa dạng về mặt hàng. Bạn đang muốn kinh doanh mô hình này và muốn thiết kế siêu thị mini ấn tượng nhưng chưa biết làm thế nào? Đừng lo nhé! Vì đã có Khải San Food ở đây “mách nhỏ” bạn những điều cần biết khi bắt tay vào việc thiết kế thi công siêu thị mini từ cách trang trí các góc, cách chọn vật liệu, màu sắc, cách bày hàng trong siêu thị, … Hãy cùng theo dõi ngay nhé!
https://preview.redd.it/z28ut7uxenyc1.png?width=1024&format=png&auto=webp&s=33aad3870532a2d6df1ab9438fd04c3e3d277ad9

Tại sao phải đầu tư thiết kế siêu thị mini?

Tối ưu công năng sử dụng của mặt bằng

Giá trị cốt lõi của việc thiết kế siêu thị là giúp phát huy tối đa công năng sử dụng thông qua cách bài trí không gian. Tùy thuộc vào đặc trưng kinh doanh của từng ngành hàng mà việc sắp xếp hệ thống quầy kệ, tủ trưng bày, cũng như các sản phẩm nội thất sẽ có những điểm khác biệt.

Thiết kế siêu thị mini giúp thu hút khách hàng

Tính thẩm mỹ chắc chắn là điều mà bất kỳ ai cũng quan tâm khi tham khảo các mẫu thiết kế. Một không gian đẹp và độc đáo giúp cho cửa tiệm của bạn trở nên nổi bật, khác biệt so với các đối thủ cạnh tranh. Điều này tạo được ấn tượng đặc biệt với khách hàng, thôi thúc họ quay trở lại mua sắm.

Góp phần xây dựng thương hiệu

Một cửa tiệm được chăm chút tỉ mỉ và tạo được dấu ấn riêng dễ dàng được người tiêu dùng đón nhận. Đây chính là cơ sở giúp bạn xây dựng nền tảng vững chắc để phát triển thương hiệu.
Kinh doanh siêu thị mang đến nhiều cơ hội, song, để thành công lại cần sự nỗ lực và đột phá. Nếu bạn đã nắm bắt được xu hướng tiêu dùng của xã hội thì hãy tạo sự thay đổi đồng bộ bằng cách tiếp thu tư duy kinh doanh hiện đại. Đầu tư cho thiết kế thi công siêu thị mini có thể coi là một cách hiệu quả giúp bạn tạo được dấu ấn riêng trên thị trường.
Liên hệ:
Địa chỉ: 1.28A Tòa Nhà Garden Gate, Số 08 Đường Hoàng Minh Giám, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh
Số Điện thoại: 0963.09.78.19
Website: https://khaisanfood.vn/
Xem đầy đủ bài viết tại: https://khaisanfood.vn/thiet-ke-sieu-thi-mini-dep-an-tuong-giup-thu-hut-khach-hang/
Xem bài viết khác: https://khaisanfood.vn/cach-lap-dat-gia-ke-sieu-thi-tien-loi-nhat/

submitted by khaisanfood1 to u/khaisanfood1 [link] [comments]


2024.05.05 17:20 Silly_Animator6025 Việt Nam đã chính thức lên tiếng với Campuchia về kênh đào Phù Nam Techo!

Hôm 5/5, trả lời câu hỏi của phóng viên đề nghị cho biết phản ứng của Việt Nam trước những phát biểu gần đây của phía Campuchia về việc triển khai dự án kênh đào Phù Nam Techo, Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao VN Phạm Thu Hằng cho biết:
"Việt Nam luôn coi trọng, dành ưu tiên hàng đầu cho mối quan hệ láng giềng tốt đẹp, hữu nghị truyền thống, hợp tác toàn diện, bền vững lâu dài với Campuchia trong chính sách đối ngoại của mình, mong muốn quan hệ hai nước ngày càng phát triển đi vào chiều sâu, thiết thực, hiệu quả trên các lĩnh vực vì lợi ích của nhân dân hai nước.
Lãnh đạo hai Đảng, hai Nhà nước đã khẳng định truyền thống lịch sử quan hệ đoàn kết, gắn bó Việt Nam - Campuchia là nhân tố hết sức quan trọng, là nguồn sức mạnh to lớn đối với sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, bảo vệ độc lập trước đây cũng như công cuộc xây dựng và phát triển của mỗi nước ngày nay".
Bà Hằng nhấn mạnh: "Việt Nam luôn ủng hộ, vui mừng và đánh giá cao về những thành tựu Campuchia đã đạt được trong thời gian qua. Đối với dự án kênh đào Phù Nam Techo, Việt Nam rất quan tâm và tôn trọng lợi ích chính đáng của Campuchia theo tinh thần của Hiệp định Mekong 1995, phù hợp với các quy định liên quan của Ủy hội sông Mekong và quan hệ láng giềng hữu nghị truyền thống giữa hai nước.
Chúng tôi mong rằng Campuchia tiếp tục phối hợp chặt chẽ với Việt Nam và các nước trong Ủy hội sông Mekong chia sẻ thông tin, đánh giá đầy đủ tác động của dự án này đối với nguồn nước, tài nguyên nước và môi trường sinh thái của khu vực tiểu vùng sông Mekong cùng các biện pháp quản lý phù hợp nhằm bảo đảm hài hòa lợi ích của các quốc gia ven sông, quản lý, sử dụng hiệu quả và bền vững nguồn nước và tài nguyên nước sông Mekong, vì sự phát triển bền vững của lưu vực, tình đoàn kết gắn bó giữa các quốc gia ven sông và tương lai của các thế hệ mai sau".
Báo "chính thống" nay đã đồng loạt đăng quan điểm chính thức này của chú phỉnh nhà ta: https://tuoitre.vn/viet-nam-len-tieng-truoc-cac-phat-bieu-cua-campuchia-ve-kenh-dao-phu-nam-techo-20240505194607525.htm
https://tienphong.vn/viet-nam-len-tieng-ve-viec-campuchia-trien-khai-du-an-kenh-dao-funan-techo-post1634562.tpo
https://nld.com.vn/viet-nam-len-tieng-truoc-phat-bieu-cua-phia-campuchia-ve-funan-techo-196240505212754758.htm
Dân tình xôn xao mấy tuần nay mà giờ chính quyền mới lên tiếng chính thức. Không biết anh Cam sẽ phản ứng ra sao đây?
submitted by Silly_Animator6025 to TroChuyenLinhTinh [link] [comments]


http://activeproperty.pl/